Tuesday, March 22, 2011

Thật tốt....


Hôm qua xem xong SxS live, mình đã nghĩ: "Thật tốt khi có SMAP trên đời này. Thật tốt khi Nhật Bản có SMAP. Thật tốt khi mình được gặp SMAP và trở thành fan của SMAP."

Chương trình live rất đơn giản. Mở đầu bằng lời chào, thông điệp của từng người, hai lần SMAP cúi đầu chia buồn cùng các nạn nhân. Rồi bài SekaiHana vang lên. Sân khấu rất đơn giản: phông nền là vải đen và trắng, ánh đèn điện áp thấp. SMAP hát mà như cố kìm lòng để không bật ra tiếng khóc. Nakai phải ngưng một chút để hát tiếp. Trông anh và Shingo như muốn òa khóc. Tsu và Goro-chan vẫn điềm đạm, bình tĩnh mà sao đôi mắt hai anh buồn quá. Còn Kimura, dù anh trông tươi tỉnh nhất, thậm chí đôi lúc anh còn cố nở một nụ cười, nhịp tay theo nhạc như thả hồn theo bài hát. Nhưng giọng anh đôi lúc phải điều chỉnh lại để đè nén tiếng khóc.

Mình tự hỏi: "SMAP đang khóc cho người ra đi sao? Phông nền xung quanh như đang mang một màu tang."

Nhưng Kimura vẫn cố gắng ra vẻ tươi tỉnh, còn Goro-chan và Shingo vẫn cố nở nụ cười động viên. Nắm tay khi giơ cao của Nakai trông thật mạnh mẽ.

SMAP khóc cho người ra đi, nhưng cũng đang động viên người ở lại.

Sau đó, SMAP ngồi trên phông nền trắng, xung quanh dán thông điệp của mọi người. Có rất nhiều nét vẽ và nét chữ của trẻ con. SMAP trò chuyện với nhau về ngày 11.3 lúc đó SMAP đang ở đâu, làm gì cảm xúc gì. SMAP đọc fax do khán giả gửi đến và xem các đoạn băng VTR.

Bầu không khí không nặng nề, nhưng nghiêm túc. SMAP cùng mọi người suy nghĩ và nói về những gì mỗi người có thể làm được trong lúc này. Chỉ đơn giản vậy thôi, nhưng bằng cách nào đó SMAP nhận được rất nhiều sự chia sẻ từ khoảng 10,000 lá mail và 3,000 tờ fax gửi đến trong vòng 79 phút của chương trình.

Kết thúc chương trình, SMAP hát Ganbarimashou và ngạc nhiên hơn là (đối với Smappies) SMAP hát bài Douka todokimasu youni (Mong rằng điều đó sẽ chuyển tải đến em). Nhưng nếu hiểu lời của bài hát thì sẽ thấy nó là bài phù hợp với hoàn cảnh này hơn bao giờ hết.

Trước khi chương trình lên sóng, một số người đã tỏ vẻ hoài nghi, thậm chí còn phê phán SMAP, nói rằng một show truyền hình trực tiếp chỉ làm hao tốn điện. Nhưng SMAP vẫn tổ chức nó, vì SMAP mong những điều nho nhỏ đơn giản đó có thể động viên mọi người vượt qua khó khăn này (và mình nghĩ thật ra chương trình không tiêu hao nhiều điện, vì mọi thứ đều rất đơn giản, máy điều hòa mở nhỏ (SMAP ngồi lâu lâu lại lau mồ hôi jelir)). Mình không hình dung ra được kết quả như thế nào, nhưng đọc thấy số thư số fax gửi về, rồi các bình luận của một số nhà sản xuất chương trình truyền hình, người nổi tiếng trên blog, trên twitter của họ, mình tin khi nhà sản xuất Yamada Mihiko-san viết: "Chương trình đã đi sâu vào lòng nhiều người."

Mình là fan SMAP nên khi buồn, chán nản, nghe nhạc của SMAP, mình thấy vui tươi trở lại là điều dễ hiểu. Bài SekaiHana với giai điệu và lời như thế được xem là quốc ca không chính thức của Nhật, đem đến sự động viên cho nhiều người trong thời điểm khó khăn, cũng là điều có thể hiểu được.

Nhưng sao lại là SMAP? Tại sao mọi người nói, chỉ có SMAP mới có thể truyền tải được sức mạnh và động viên mọi người đứng lên khi khó khăn?

Đó là điều mình không giải thích được.

Có lẽ như một Smappy nói, đó là vì SMAP làm và nói bất kỳ điều gì cũng xuất phát từ trái tim. Có lẽ vì SMAP được nhiều thế hệ ở Nhật Bản yêu thích nên khi SMAP nói thì họ sẽ tin và cảm thấy được tiếp thêm rất nhiều sinh lực.

Nhưng mình nghĩ, có lẽ vì người Nhật nhìn thấy bản thân họ trong SMAP khi đối diện với khó khăn: một Nakai ưu tư, chững chạc, một Kimura mạnh mẽ, không chịu khuất phục, một Goro điềm đạm, bình tĩnh, một Tsuyoshi dịu dàng, quan tâm, một Shingo nhân hậu, nhưng lại rất dễ tổn thương và cần được che chở. Và trong khó khăn, thì SMAP càng đoàn kết, càng chứng tỏ mình mạnh mẽ và tuyệt vời hơn bao giờ hết. Có lẽ chính điều đó khiến người Nhật tin vào SMAP.

No comments:

Post a Comment