Wednesday, September 22, 2010

To me, SMAP is... (***)

Với tôi, SMAP là...

Hiroshi Sasaki (đạo diễn sáng tạo – hợp tác với SMAP trong rất nhiều CM)

Trong khủng hoảng kinh tế và khi tinh thần của mọi người chùng xuống, thì một cách vô thức, tôi nói với khách hàng mình: “Mời SMAP quảng cáo thì thế nào?” Đề cử SMAP cho khách hàng là một bước đi đầy thử thách. Tuy nhiên, không ai có khả năng làm những thời điểm đầy thách thức mà chúng ta hiện đang đối mặt trở nên tươi sáng như cách của SMAP.

Đối với các CM của Softbank, chúng tôi khởi đầu với phiên bản “Bước đi lớn” đầy hào nhoáng, trong đó dùng bài Locomotion làm nhạc nền. CM này ghi được điểm cao nhất trong lịch bảng xếp hạng những CM hay nhất (do công ty CM Data Research thực hiện). Những CM tiếp theo sau đó (series New York, series Iphone) đều có phần thoại tự do và gần như không có kịch bản.

Thông thường khi chúng tôi nói diễn viên diễn tự nhiên và nói tự do, thì sản phẩm cuối cùng thường không tốt lắm vì các CM thường rất ngắn. Tuy nhiên, với SMAP, ngay cả khi chúng tôi đưa họ những chỉ dẫn rất mơ hồ, họ vẫn có thể tạo ra những đoạn thoại tuyệt vời phù hợp với bản chất của CM một cách hoàn hảo. Dù vậy, ngay trước khi chúng tôi bắt đầu quay, mọi người trong SMAP đều trông có vẻ như đang mơ màng….Đó là lúc tôi nghĩ những điều SMAP làm thật tuyệt vời.

Rất khó để một món hàng tồn tại trong 20, 30 năm. Nếu chúng ta theo lối suy nghĩ này, thì SMAP là người bán hàng siêu lâu đời như một niềm kiêu hãnh của Nhật Bản. Tôi muốn gọi “món hàng” này là cú hit lớn nhất của Nhật sau Chiến tranh Thế giới II.

Một trong những lý do họ được yêu thích nhiều như thế là cái tôi gọi là “sự đa dạng.” Họ luôn tạo cảm giác gần gũi với công chúng, như xuất hiện trong cuộc sống hàng ngày của bạn. Họ không cho cảm giác rằng họ sẽ từ bỏ chúng ta vì họ đã trở nên nổi tiếng. Tất cả họ quả thật đều có những khả năng riêng như trở thành người sáng tạo hay tham gia những dự án quốc tế, nhưng với công chúng họ vẫn không ở xa tầm với. Khi ta xem Kouhaku Utagassen vào đêm giao thừa, họ đứng ngay đó giữa mọi người. Ta được xem họ mỗi ngày trên các show như SMAPxSMAP và Waratte Iitomo. Có lẽ cảm giác giống như họ “sống trong TV của chúng ta.” Họ đùa giỡn, chọc ghẹo, chơi trò tsukkomi (bắt nạt/la ai như trò đùa), nhưng cuối cùng tất cả chúng ta đều coi mình giống họ. Họ là những nhân vật rất quan trọng, nhưng lại ở ngay cạnh ta. Họ không để ta thất vọng. Họ làm những trò kỳ quặc để giải trí cho ta.

Đó chính là điều khiến họ cool như vậy. Đó chính là ý nghĩa của SMAP.

Tôi muốn SMAP tiếp tục được mọi thế hệ, đàn ông và phụ nữ, yêu thích và cuối cùng là trở thành điều gì đó giống như nhân vật mang tính lịch sử. Gần đây tôi xem concert của Paul McCartney ở Luân Đôn. Dù gần 70, nhưng ông ấy vẫn là “the Beatles” trong lòng chúng ta. Tôi muốn SMAP là “SMAP” mãi mãi. Tôi muốn họ vẫn giữ tính cách vui vẻ. Có lẽ tôi có vẻ hơi quá khi nói điều này, nhưng tôi là một ông già 55 tuổi thích SMAP. Bạn có thể nghĩ tôi phiền phức, nhưng…(cười).

---------------------------
English translation: http://elyn524.livejournal.com/
Vietnamese translation: me ^^

Softbank CM xD một trong những mồi câu mà SMAP "bẫy" mình Photobucket



Sma.....wax!!!!!

2 quảng cáo sản phẩm wax của Takuya và Tsu xD. Tsu quảng cáo sản phẩm chống rụng tóc dành cho quý ông (sản phẩm mà đa phần chả idol nào đi quảng cáo :p đã vậy Tsu còn bị mấy ông kia xỉa xói ở concert vì quảng cáo đó nữa chứ Photobucket) nhưng Tsu vẫn đẹp trai một cách rạng ngời *v*

Photobucket



Còn đây thì thôi rồi Photobucket coi xong nín khe, lẳng lặng replay coi cả chục lần Photobucket Xong rồi, thảng thốt: "Anh ơi, có thể bớt sexy một chút cho em nhờ được ko?" Photobucket

Photobucket



Monday, September 20, 2010

SMAP の 皆さん, お疲れ様でした

Hôm qua SMAP đã kết thúc tour We are SMAP 2010 :D SMAP, otsukare sama deshita ~

Photobucket

Thông điệp của SMAP gửi các fan vào hôm cuối cùng :D Đọc report của fan mà cũng thấy xúc động nữa là sao Photobucket

Kimura:

Hôm nay, cám ơn tất cả mọi người rất, rất, rất nhiều. Trong suốt thời gian này, tôi đã gặp nhiều người, trải qua nhiều thử thách và rất nhiều thứ khác. Nhưng tôi đã không thể làm được nếu chỉ có một mình. Tôi có những người bạn bên tôi, và dù theo một khía cạnh hơi khác, tôi cũng nghĩ tất cả mọi người như bạn. Từ bây giờ trở đi hãy tiếp tục làm bạn tôi nhé. Yoroshiku onegaishimasu.

Theo report của các Smappies khi Takuya nói, giọng anh có vẻ rất nghiêm trọng, có phần nghẹn ngào, hình như có cả khóc nữa :p khiến không ít người rơi nước mắt theo :x

Goro:

Cám ơn mọi người vì hôm nay. Tôi thật sự thấy buồn khi nghĩ đến concert năm nay đã đi đến hồi kết. Nhưng miễn là mọi người tiếp tục ủng hộ chúng tôi, thì tôi vẫn muốn tiếp tục hát và tôi muốn tiếp tục nhảy đến khi tôi vẫn còn nhảy được. Tôi nhảy không được giỏi, nhưng hãy để tôi tiếp tục nhảy. Tôi yêu mọi người! Được cười với những người tôi yêu khiến tôi rất hạnh phúc. Dù có nói hơi quá một chút, nhưng tôi thật sự ước rằng nụ cười của các bạn có thể làm thế giới này hòa bình. Từ bây giờ trở đi hãy tiếp tục dõi theo SMAP. Chúng ta sẽ gặp lại nhau.

Tsuyoshi:

Cám ơn tất cả mọi người vì hôm nay. Năm ngoái tôi đã gây rắc rối cho mọi người và tôi cảm nhận được các member và tất cả các bạn quan trọng như thế nào đối với tôi. Nụ cười của các member và fan mang sức mạnh cho tôi. Và cả sự ủng hộ từ staff. Hãy tiếp tục ủng hộ SMAP nữa nhé.

Shingo:

Concert...thật tuyệt khi chúng tôi đã tổ chức nó. Concert của SMAP...thật tuyệt khi chúng tôi thực hiện được. Chúng tôi đã nhận rất nhiều sự giúp đỡ từ người khác và nhờ họ mà concert của SMAP định hình. Tại sao lại tổ chức concert? Vì tất cả các bạn sẽ đến. Miễn là mọi người còn đến, chúng tôi sẽ còn tiếp tục tổ chức concert. Hôm nay là ngày cuối cùng của tour diễn và chúng tôi đã vượt qua mốc 10 triệu khán giả, nhưng nó không hề khiến chúng tôi thấy đó là sự kết thúc. Giống như sự khởi đầu mới hơn. Giống như SMAP lại tiến lên một giai đoạn khác nữa. Hôm nay, cám ơn mọi người rất nhiều. Chúng ta sẽ cùng vui với nhau nữa nhé.

Nakai:

Mọi người, hôm nay cám ơn mọi người rất nhiều. Trong cuộc sống hàng ngày, tôi tin tất cả chúng ta đều có những lúc thấy khó khăn, bực mình, tức giận và rất nhiều điều khác nữa. Nhưng ngay bây giờ, ở nơi đây, những cảm xúc đó có vẻ hiện hữu, những gánh nặng đó có vẻ biến mất đi. Đó là những gì tôi đang cảm nhận (khán giả vỗ tay). À, không cần vỗ tay đâu (khán giả cười). Mọi sự chia lìa hay kết thúc đều buồn. Có lẽ còn đau khổ nữa. Nhưng đừng quên nỗi buồn và đau mà bạn đang cảm nhận bây giờ. Đừng quên, và lần sau khi chúng ta sẽ gặp lại, hạnh phúc đó sẽ còn tuyệt vời hơn rất, rất nhiều. Chúng ta hãy cùng cầu nguyện cho ngày đó đến thật mau. Dù buồn, nhưng giây phút này không bao giờ quay lại được. Xin hãy ở lại đây với chúng tôi thêm một chút nữa. Hẹn ngày gặp lại, còn bây giờ, tạm biệt các bạn.

Photobucket

Lần đầu tiên dõi theo SMAP từ lúc concert được thông báo cho đến lúc nó kết thúc, mình nghĩ mình đã nếm trải đủ "mùi đời" Photobucket Ngày nào cũng bò đi kiếm report đọc, đọc ngấu nghiến từ MC talk cho đến report be bé trên twitter, coi hình ngắm nghía bất chấp hình xấu đẹp, to nhỏ Photobucket đọc xong, coi xong lại lăn ra cười khì khì vì mấy anh có duyên, dễ thương mà baka quá chừng chừng xD

Rồi mỗi lần thấy fan report hôm nay có người nổi tiếng nào đến xem concert của SMAP là tủm tỉm cười khi thấy người mình quen Photobucket còn đọc report của những người nổi tiếng viết về concert của SMAP thì tha hồ mà ngồi đó phổng mũi vì tự hào :"> Đọc thấy có Mori-kun đến thăm SMAP, coi concert lại thấy ấm áp một cách kỳ lạ :x

Nhiều khi thấy mình kỳ cục thiệt, vui buồn ăn ngủ với 5 ông gần 40t ở tận nơi đâuPhotobucket nhưng mà biết sao được tại lỡ làm fangirl thì phải chịu thôi Photobucket

Friday, September 17, 2010

To me, SMAP is .... (**)

Với tôi, SMAP là ....

Nakae Isamu (Đạo diễn drama và điện ảnh. Từng đạo diễn các phim của SMAP như Gift, Sora kara furu ichioku no hoshi, Pride và Bara no nai hanaya)

Tôi gặp SMAP khi họ khoảng 20 tuổi và chỉ mới bắt đầu đóng phim. Nói thật, ấn tượng đầu tiên của tôi về họ là: “Họ không giống idol lắm.” Họ rất chu đáo, cư xử rất đàng hoàng và khiêm nhường. Nhưng có lẽ tôi không bao giờ thật sự quên rằng họ là idol. Tôi sẽ không bao giờ quên lời chào của Kimura-kun với báo giới trong buổi họp báo phim Wakamono no subete. “Tôi là Kimura Takuya của công ty Tài năng Johnny. Tôi sẽ làm việc chăm chỉ để không ảnh hưởng đến mọi người.” Bây giờ cậu ấy vẫn giữ thái độ như vậy.

Tôi không thể nào không cảm thấy drama Asuka e, soshite mada minuko e mà tôi quay với Inagaki-san vào năm 2005 là một kiệt tác. Cậu ấy có hình ảnh rất cool và tân thời, nên tôi tự hỏi cậu ấy sẽ diễn vai một bác sĩ đau ốm mắc căn bệnh khủng khiếp thế nào. Nhưng cậu ấy thật sự đã cho chúng ta thấy được tâm hồn sợ sệt của nhân vật. Drama đó dựa trên câu chuyện có thật, nên khi vị góa phụ ngoài đời đến thăm phim trường, bà ấy đã khóc khi xem Inagaki-san diễn. Khi diễn vai đó, cậu ấy đã gợi bà nhớ đến người chồng quá cố của mình. Nhìn cậu ấy chuyển biến từ chàng trai trẻ tuổi ngây thơ trong Nijiyusai no Yakusoku đến sự diễn xuất tuyệt vời như thế, ngay cả tôi cũng cảm thấy cảm động rơi nước mắt.

Tôi chưa bao giờ thấy bất kỳ thành viên nào của SMAP mang kịch bản drama/movie đến phim trường. Với những người bận rộn như họ, họ hẳn có thể nhớ tất cả lời thoại hoàn hảo trước khi đến phim trường. Ngay cả khi là diễn viên chính trong phim, ở phim trường họ vẫn xem bản thân chỉ là một phần nhỏ của cả đoàn phim. Là diễn viên, Kusanagi-kun và Katori-kun có thể thêm vào nhân vật những sắc màu của chính họ. Bằng cách đó, các vai của họ không còn thích hợp cho bất kỳ người nào nữa. Tuy nhiên, họ cũng có thể điều chỉnh diễn xuất của mình tùy theo bạn diễn. Việc họ có thể đạt được khả năng này và cùng lúc giữ được tính cách của bản thân cũng như tính cách của SMAP là một kỳ công không dễ dàng.

Tuy đó là chuyện bình thường khi những người trong bộ phận sản xuất của đoàn phim nghĩ: “Chúng ta nên khiến các diễn viên lột tả nhân vật này như thế nào?” nhưng với các thành viên của SMAP, chúng tôi thường trông chờ xem họ sẽ cho chúng tôi thấy gì. “Họ sẽ diễn vai đó thế nào?” Chúng ta có thể nói đó là vì họ là những ngôi sao lớn, nhưng ngay cả khi là ngôi sao lớn hơn thế nữa thì khả năng diễn xuất và những khả năng khác của SMAP vẫn ở một chiều hoàn toàn khác với tất cả những người khác. Họ lớn hơn “ngôi sao lớn”, họ ở tầm “super”. Có phải tôi đang tâng bốc họ quá nhiều không? (cười) Nhưng SMAP thật sự đã tạo được cảm tình với nhân viên đoàn phim. Tôi nghĩ nhiều đạo diễn và nhà sản xuất ở các đài truyền hình có lẽ cũng nghĩ một cách tự hào: “SMAP đã tin tưởng tôi. Tôi hiểu họ rõ nhất.”

Từ bây giờ trở đi, hãy tiếp tục giữ sự hiện diện “super” của các bạn trong giấc mơ và tưởng tượng của chúng tôi. Cuối cùng, tôi muốn xin một điều ở SMAP, những người giỏi tất cả mọi thứ và rất thông minh: trong tương lai, xin đừng tham gia vào các nghề ở bộ phận sản xuất chúng tôi. Không cách nào chúng tôi có thể cạnh tranh được với các bạn mà vẫn đứng hàng đầu (cười).

-----------------------------------------------
English translation: http://elyn524.livejournal.com/
Vietnamese translation: me ^^

Thursday, September 16, 2010

Who's bag? (*)

Túi của ai? Kimura

“Khi chọn đồ, tôi để ý xem nó có dễ sử dụng không. Những vật dụng khiến tôi thấy thoải mái là quan trọng nhất.”

Photobucket

Nghe đồn mọi người sẽ kiểm tra coi có gì trong túi chúng tôi, nhưng mấy người làm thiệt đó hả? Tôi không cho gì đặc biệt vào đó, túi của tôi chỉ đựng những gì tôi thường mang theo. Vậy có được không? Tôi có 3 đến 4 túi đi làm nhưng tôi không thường xuyên đổi túi. Bạn không nghĩ là khi mình đổi túi mình mang theo thì cũng thay đổi bản thân theo một cách nào đó sao? Vì không thích như vậy nên trong ba tháng quay drama, tôi thường mang cùng một chiếc túi.

Bởi vậy thỉnh thoảng bạn có thể tìm thấy mấy món đồ “lạ” bên trong túi. (Anh ấy tìm kiếm trong mấy ngăn bên hông). Thấy chưa! Tôi tìm được cây viết bi bị hư nè. Nếu không để mọi người chụp hình túi tôi và mấy món bên trong, có lẽ tôi không bao giờ nhận ra cây viết này đã ở đó trong thời gian dài. Tôi không bao giờ để ý đến túi của các member, chúng ra sao? Ồ, mọi người muốn tôi xem tờ tạp chí khi nó xuất bản. Hiểu rồi.

Bên trong túi của Kimura

1) Những huy hiệu gắn trên túi khá hiếm.

Hôm nay là chiếc túi của hãng Elmes. Tiêu chí chọn túi của tôi là sự tiện dụng của nó. Tôi đã dùng túi này lâu rồi. Mấy cây viết tìm thấy trong ngăn bên là tôi dùng để viết vào kịch bản phim. Tuy việc quay phim đã kết thúc, tôi vẫn để viết ở đây. Huy hiệu to nhất là của Hà Lan. Nó hiếm đến nỗi có lẽ bạn không thể quy bằng tiền được đâu.

2) Tôi luôn có 2 chiếc nón trong túi. Tôi đội nón tùy theo tâm trạng.

Tôi mua nón màu xám theo gợi ý ở cửa hàng tôi thường ghé vào. “Dù anh có làm nhàu nó cỡ nào, nó vẫn mang màu sắc của chính nó.” Tôi thật sự thích cách nhìn đó, nên tôi đội nó thường xuyên. Chiếc nón lưỡi trai của Mỹ tôi mua ở New York khi đến đó quay CM của Softbank.

3) Tôi cảm thấy khỏe khắn lại bằng cách xem DVD về lướt sóng. Nhưng DVD này là của người khác.

Tôi hầu như luôn để DVD trong túi. Tôi xem trong phòng thay đồ khi muốn tâm trạng tốt hơn. Hôm nay là đĩa “Back in the Saddle” của Aerosmith. DVD kia là DVD lướt sóng tôi mượn của Matsuda Shota-kun. Nhưng vì không biết khi nào sẽ gặp lại cậu ấy nên tôi chưa trả nó được (cười)

4) Tôi sắp xếp thông tin công việc trong một túi hồ sơ. Có chắc là bạn muốn chụp hình nó không?

Mọi người có hứng thú với mấy món như vậy à? Hmm, vậy sao? Xin lỗi là nó quá tẻ nhạt, nhưng đó là những thông tin liên quan đến concert. Nó gồm nhiều thông tin khác nhau liên quan đến việc tổ chức và mấy chuyện khác. Trong suốt tour diễn tôi sắp xếp tất cả vào một tập hồ sơ và mang theo bên mình. Tuy đã ghi nhớ hết tất cả, tôi vẫn mang theo phòng hờ.

5) Chai khử mùi này là quà tặng. Có lẽ tôi sẽ dùng nó trong xe.

Gần đây tôi nhận chai khử mùi “Những cây non” này từ một fan. Bạn nghĩ tôi cho vào túi vì thích nó hả? Không. Tôi chỉ tình cờ bỏ nó vào thôi (cười). Ý tôi là đây là chai khử mùi cho xe hơi. Tôi khá thích nó vì kiểu mẫu rất dễ thương. Có lẽ tôi sẽ để nó trong xe.

6) Để lưu giữ những giây phút quan trọng, tôi cũng mang theo máy chụp hình kỹ thuật số.

Tôi mang máy chụp hình hàng ngày. Đây là dòng “Coolpix” của Nikon. Tôi thích dùng cái màu đen này. Tuy chụp hình bằng điện thoại thật sự rất dễ dàng, nhưng chẳng phải tất cả chúng ta đều có những giây phút muốn chụp cái gì đó bằng máy kỹ thuật số sao? Chiếc túi màu đen bên dưới dùng để đựng máy.

7) Kính mát là vật dụng phải có đối với tôi và tôi luôn mang hai cặp.

Tôi lúc nào cũng mang theo kính mát. Thật ra còn một cặp nữa ở trong hộp. Cái này có gọng đen, cái kia có gọng trắng. Cũng giống như nón, tôi đổi hai cái qua lại tùy tâm trạng. Kính mát là món đồ mà lúc nào tôi cũng thấy muốn mua. Có vẻ như tay tôi cứ tùy ý chụp lấy nó.

8) Như tôi nói, tôi ĐANG định trả lại DVD! Nhưng vì tôi cũng rất thích đĩa này…

Đây cũng là DVD về lướt sóng. Cũng mượn nó từ Matsuda Shota-kun. Khi quay drama, cậu ấy nói với tôi: “Đĩa này tuyệt vời!” Tôi không chỉ xem ở phòng thay đồ mà còn cả trong phòng khách ở nhà. Xem những cảnh lướt sóng đó thật sự cho tôi cảm giác rất thoải mái vì gần đây tôi không đi lướt sóng được. Và vấn đề bây giờ là: “Khi nào tôi nên trả nó lại cho tên kia?” (cười)

---------------------------------
English translation: http://elyn524.livejournal.com/
Vietnamese translation: me ^^

Bình loạn: Captain = Chaien chuyên gia mượn đồ ko thèm trả =))

Who's bag?

Trong The SMAP Magazine có phần "săm soi" túi của SMAP xD Mỗi người một kiểu, nhưng ở khía cạnh nào đó vẫn có chỗ giống nhau :p

Túi của ai? Nakai

“Tôi đã dùng chiếc túi này hơn 10 năm rồi. Miễn là có ví và chìa khóa, thì tôi vẫn ổn.”

Photobucket

Tôi đã dùng chiếc túi này hơn 10 năm. Bên trong tôi luôn để chìa khóa, ví, điện thoại và kính mát. Xin lỗi vì túi tôi không có gì đặc biệt. Tôi đáng chán vậy đó (cười). Tôi không đặc biệt để ý giữ đồ đạc. Miễn là có ví và chìa khóa thì tôi vẫn sống được. Tuy nhiên, hôm nay thật sự tôi đã quên điện thoại ở nhà, khiến bức hình không hoàn chỉnh…(nên anh ấy lấy điện thoại của manager mình để vào). Thế nào? Bây giờ nhìn nó đầy đủ hơn không?

Tôi dùng chiếc túi này khá thường xuyên, không phải vì tôi đặc biệt thích nó mà chỉ là có vẻ như nó là chiếc túi duy nhất tôi có. Lần duy nhất tôi đổi túi có lẽ là khi tôi cần chiếc túi lớn hơn để đựng vừa kịch bản truyền hình và phim. Thỉnh thoảng khi các member đi qua lại, tôi hay nhìn túi họ đang mang. Bạn có nghĩ tất cả đều rất hợp thời trang không? Thành thật xin lỗi là túi của tôi chán như vậy.

Bên trong túi của Nakai:

1) Chiếc túi này là quà người ta tặng tôi và tôi luôn dùng nó. Chất lượng tốt và không bị hư.

Bây giờ tôi thật sự không nhớ nổi. Tôi nghĩ đó là quà khuyến mãi khi mua quần áo. Có phải là nhãn hiệu đó không (Y’SACCS+pour home)? Có lẽ (cười). Tôi hay dùng đồ đến khi chúng hư thì thôi. Chiếc túi này rất bền.

2) Gara để xe và nhà. Chỉ là chìa khóa thôi, không có gì đặc biệt.

Đây chẳng phải là điều khiển từ xa sao? Không, là chìa khóa gara để xe. Và cũng là chìa khóa nhà. Mọi người thậm chí còn bỏ thời gian che đi số căn hộ của tôi ở trên chìa khóa (cười). Ngoài ra có chìa khóa xe máy. Gần đây tôi chạy chiếc có kích thước vừa phải. Mọi người có biết “xe tay ga loại lớn” là gì không? Đôi khi tôi chạy xe máy để mua đồ tạp hóa hay để thư giãn.

3) Xin lỗi, đây là móc gắn chìa khóa mà tôi không thể bình luận thêm.

Làm ơn đừng hỏi nhiều quá về đồ đạc của tôi (cười). Cái này? Như bạn thấy, là móc gắn chìa khóa hình đầu lâu. Có lẽ là món quà từ ai đó…Xin lỗi nhưng tôi đã quên mất ai tặng mình! Vì cho tất cả chìa khóa vào đó nên tôi mang nó bên mình hàng ngày.

4) Vật duy nhất tôi đặc biệt để ý đến là cặp kính mát. Với tôi, quan trọng là kính không rơi khi tôi nhảy.

Đây là sự kết hợp giữa kính mát và kính thường. Tôi còn nhờ người ta điều chỉnh cặp kính thể thao Oakley này. Tôi không đặc biệt để ý đến đồ đạc của mình, ngoại trừ kính. Vì gọng làm bằng cao su nên khi tôi đeo lúc nhảy tập cho concert, nó sẽ không rơi. Rất tuyệt.

5) Tôi thích điện thoại di động đơn giản. Tôi dùng một cái điện thoại trong thời gian dài cho đến gần đây.

Hơi tệ khi tôi quảng cáo cho Softbank với tư cách là nhóm SMAP mà tôi lại để điện thoại ở nhà. Nói nhỏ bạn nghe, thỉnh thoảng tôi lại bỏ quên điện thoại (cười). Nhưng điện thoại mà tôi dùng lâu trước đó cũng giống như điện thoại của manager tôi. Vì vậy hãy bỏ qua cho tôi lần này nhé (cười).

6) Đây là quà tôi nhận từ Matsumoto Hitoshi-san (người dẫn chương trình Hey!x3). Tôi dùng nó khá lâu.

Tôi không biết ví của mình hiệu gì. Một lần nữa, xin lỗi vì lộn xộn thế này. Đây là quà mà Matsumoto Hitoshi-san của chương trình Downtown tặng tôi cách đây rất lâu. Anh ấy nói: “Cậu gì đó, tôi có mua cái này.” Tôi nghĩ có lẽ đó là quà sinh nhật cho tôi. Vì tôi thật sự không mua cái gì, nên tôi không dùng nó nhiều lắm. Nhờ vậy mà ví vẫn còn tốt.

------------------------------------
English translation: http://elyn524.livejournal.com/
Vietnamese translation: me ^^

Bình loạn: nhắc đến mấy đồ có hình đầu lâu thì mình chỉ nhớ một người: Captain =))