Thursday, March 31, 2011

がんばります!

Dạo này mình bị "bịnh" đó, bịnh gì thì hok biết, chỉ biết là không muốn nói chuyện. Lâu lâu thích chui vô góc ngồi tự kỷ dù vẫn coi show đều đều, bấn SMAP đều đều noemosi

Và vẫn theo dõi từng bước đi của SMAP jelir Mấy tình yêu nhà mình dạo này hoạt động hết công sức, làm tất cả mọi thứ có thể để động viên mọi người. Thương ơi là thương.

Hôm nay Softbank ra CM mới của SMAP, cũng với thông điệp động viên. Bản acapella Yozora no mukou nghe thật thích.



Ngày 2.4 sẽ có live trực tiếp SMAP Ganbarimasu, ngày 3.4 thì có show với Tamori-san....Sanma-san còn nói với Kimura là muốn làm gì đó cùng với SMAP để động viên mọi người (cái này hi vọng được ko ^^) Ngoài những hoạt động bề nổi, thì SMAP còn có những đóng góp rất lặng lẽ (nghe được, đọc được mấy thấy tự hào nhe ^^)

TV Guide mới với SMAP ở quán cafe - từ hôm qua đến giờ mình bấn mãi ko thôi xD vì không gian trông thật ấm cúng và SMAP thật đẹp *___*

Photobucket
Photobucket
Photobucket
Photobucket

Mấy cái snapshot từ SMAP Ganbarimasu sắp tới rindu

Photobucket
Photobucket

Friday, March 25, 2011

Người đưa tiễn

Photobucket

Từng nghe ai đó nói, trong những cuộc chia ly, người ở lại bao giờ cũng là người buồn nhất.

Vậy mà Tasuku luôn là người đưa tiễn.

Chẳng phải là buồn quá sao?

Dẫu anh luôn mỉm cười, nói: "Không sao đâu," rằng "Ngày mai, mùa xuân sẽ đến.." Nhưng Monami đi rồi, liệu anh có thật sự cười hạnh phúc?

Tasuku là người dịu dàng. Sự dịu dàng của anh tỏa ra từ đôi mắt, nụ cười, nét mặt và ...

...cả cái nắm tay. Chưa thấy người nào như anh. Khi tìm được điều quan trọng với mình, anh bất chấp tất cả để bảo vệ nó.

Bằng cả trái tim.

Anh dùng cả hai tay nắm lấy tay Monami, muốn che chở cho cô với cả sức mình. Mỗi khi Monami buông tay vì mệt mỏi hay vô tình, anh lại ngay lập tức nắm giữ nó.

Bằng cả đôi tay.

Nhưng Tasuku là người cô độc...vì anh luôn là người đưa tiễn.

Đưa em trai lên xe về Tokyo, dáng anh gầy, khuất dần sau con đường dài hun hút.

Ngày Monami theo chồng về Tokyo, anh lặng lẽ đứng giữa tuyết trắng.

Tiễn mẹ, anh khóc. Giọt nước mắt rơi, không một tiếng nấc.

Tiễn Monami, anh khóc đau đớn giữa những tiếng nấc, vì những lời anh muốn nói vẫn chưa cất thành lời...

Monami đi rồi, anh sẽ hạnh phúc chứ, Tasuku?

Tuesday, March 22, 2011

Thật tốt....


Hôm qua xem xong SxS live, mình đã nghĩ: "Thật tốt khi có SMAP trên đời này. Thật tốt khi Nhật Bản có SMAP. Thật tốt khi mình được gặp SMAP và trở thành fan của SMAP."

Chương trình live rất đơn giản. Mở đầu bằng lời chào, thông điệp của từng người, hai lần SMAP cúi đầu chia buồn cùng các nạn nhân. Rồi bài SekaiHana vang lên. Sân khấu rất đơn giản: phông nền là vải đen và trắng, ánh đèn điện áp thấp. SMAP hát mà như cố kìm lòng để không bật ra tiếng khóc. Nakai phải ngưng một chút để hát tiếp. Trông anh và Shingo như muốn òa khóc. Tsu và Goro-chan vẫn điềm đạm, bình tĩnh mà sao đôi mắt hai anh buồn quá. Còn Kimura, dù anh trông tươi tỉnh nhất, thậm chí đôi lúc anh còn cố nở một nụ cười, nhịp tay theo nhạc như thả hồn theo bài hát. Nhưng giọng anh đôi lúc phải điều chỉnh lại để đè nén tiếng khóc.

Mình tự hỏi: "SMAP đang khóc cho người ra đi sao? Phông nền xung quanh như đang mang một màu tang."

Nhưng Kimura vẫn cố gắng ra vẻ tươi tỉnh, còn Goro-chan và Shingo vẫn cố nở nụ cười động viên. Nắm tay khi giơ cao của Nakai trông thật mạnh mẽ.

SMAP khóc cho người ra đi, nhưng cũng đang động viên người ở lại.

Sau đó, SMAP ngồi trên phông nền trắng, xung quanh dán thông điệp của mọi người. Có rất nhiều nét vẽ và nét chữ của trẻ con. SMAP trò chuyện với nhau về ngày 11.3 lúc đó SMAP đang ở đâu, làm gì cảm xúc gì. SMAP đọc fax do khán giả gửi đến và xem các đoạn băng VTR.

Bầu không khí không nặng nề, nhưng nghiêm túc. SMAP cùng mọi người suy nghĩ và nói về những gì mỗi người có thể làm được trong lúc này. Chỉ đơn giản vậy thôi, nhưng bằng cách nào đó SMAP nhận được rất nhiều sự chia sẻ từ khoảng 10,000 lá mail và 3,000 tờ fax gửi đến trong vòng 79 phút của chương trình.

Kết thúc chương trình, SMAP hát Ganbarimashou và ngạc nhiên hơn là (đối với Smappies) SMAP hát bài Douka todokimasu youni (Mong rằng điều đó sẽ chuyển tải đến em). Nhưng nếu hiểu lời của bài hát thì sẽ thấy nó là bài phù hợp với hoàn cảnh này hơn bao giờ hết.

Trước khi chương trình lên sóng, một số người đã tỏ vẻ hoài nghi, thậm chí còn phê phán SMAP, nói rằng một show truyền hình trực tiếp chỉ làm hao tốn điện. Nhưng SMAP vẫn tổ chức nó, vì SMAP mong những điều nho nhỏ đơn giản đó có thể động viên mọi người vượt qua khó khăn này (và mình nghĩ thật ra chương trình không tiêu hao nhiều điện, vì mọi thứ đều rất đơn giản, máy điều hòa mở nhỏ (SMAP ngồi lâu lâu lại lau mồ hôi jelir)). Mình không hình dung ra được kết quả như thế nào, nhưng đọc thấy số thư số fax gửi về, rồi các bình luận của một số nhà sản xuất chương trình truyền hình, người nổi tiếng trên blog, trên twitter của họ, mình tin khi nhà sản xuất Yamada Mihiko-san viết: "Chương trình đã đi sâu vào lòng nhiều người."

Mình là fan SMAP nên khi buồn, chán nản, nghe nhạc của SMAP, mình thấy vui tươi trở lại là điều dễ hiểu. Bài SekaiHana với giai điệu và lời như thế được xem là quốc ca không chính thức của Nhật, đem đến sự động viên cho nhiều người trong thời điểm khó khăn, cũng là điều có thể hiểu được.

Nhưng sao lại là SMAP? Tại sao mọi người nói, chỉ có SMAP mới có thể truyền tải được sức mạnh và động viên mọi người đứng lên khi khó khăn?

Đó là điều mình không giải thích được.

Có lẽ như một Smappy nói, đó là vì SMAP làm và nói bất kỳ điều gì cũng xuất phát từ trái tim. Có lẽ vì SMAP được nhiều thế hệ ở Nhật Bản yêu thích nên khi SMAP nói thì họ sẽ tin và cảm thấy được tiếp thêm rất nhiều sinh lực.

Nhưng mình nghĩ, có lẽ vì người Nhật nhìn thấy bản thân họ trong SMAP khi đối diện với khó khăn: một Nakai ưu tư, chững chạc, một Kimura mạnh mẽ, không chịu khuất phục, một Goro điềm đạm, bình tĩnh, một Tsuyoshi dịu dàng, quan tâm, một Shingo nhân hậu, nhưng lại rất dễ tổn thương và cần được che chở. Và trong khó khăn, thì SMAP càng đoàn kết, càng chứng tỏ mình mạnh mẽ và tuyệt vời hơn bao giờ hết. Có lẽ chính điều đó khiến người Nhật tin vào SMAP.

Sunday, March 20, 2011

SMAP

"Tôi không biết rõ mình nên làm gì. Dù nghĩ rằng những việc nhỏ hợp lại thì sẽ thành sức mạnh lớn. Nhưng nên bắt đầu từ những việc như thế nào, tôi không biết."

Shingo đã nói như vậy trên SmaSte ghi hình trực tiếp vào hôm qua. Khuôn mặt anh mệt mỏi còn đôi mắt thì u tối như đang trải qua nỗi mất mát to lớn. Đôi khi anh ngập ngừng suy nghĩ, lựa chọn từ thích hợp. Nhưng lời anh nói "tôi không biết" thật "đáng sợ", như một Smappy người Nhật đã viết như thế trên blog.

PhotobucketPhotobucket

Đáng sợ bởi vì những gì anh nói đúng với tâm trạng của rất nhiều người hiện nay. Nhưng không ai dám nói thẳng ra điều đó. Trên một đài truyền hình quốc gia, trong một chương trình thu hình trực tiếp, một thần tượng quốc gia nói những lời "không thể nói ra" (từ dùng của Kurihara Jin-san, nhà sản xuất của đài NTV) trong hoàn cảnh hiện nay, tác động của nó như thế nào, không ai biết.

Shingo hẳn phải lấy rất nhiều can đảm để nói ra những lời ấy, những suy nghĩ thật sự trong lòng anh.

Mình không phải là người Nhật, nên thật sự không thể nói được họ sẽ nghĩ như thế nào khi nghe lời ấy. Nhưng với những gì đã quan sát, đọc thấy từ cả tuần nay, mình nghĩ những lời của Shingo lúc này là cần thiết. Nó cho thấy một Nhật Bản "con người" ở khía cạnh khác, không phải là người máy có thể bình tĩnh đối phó với thiên tai đến độ "vô cảm" như một số người miêu tả.

Có lẽ nó còn giúp nhiều người giải tỏa bớt căng thẳng khi nhận ra rằng không chỉ một mình họ cảm thấy bất an, lạc lối. Vì ai cũng thấy bất an nên họ càng phải ở cạnh nhau, bắt tay nhau để cùng vượt qua khó khăn này. Họ không đơn độc - như bạn Smappy viết.

Giúp mọi người nhận ra là mình "không đơn độc" - có lẽ đó cũng là ước mong của SMAP khi tổ chức SxS live vào ngày mai, trong khi tình hình vẫn chưa ổn định và mọi người còn đang cảm thấy bất an.

"SMAPxSMAP...trong khi những người nổi tiếng đang tháo chạy khỏi vùng Kanto vì nỗi sợ phóng xạ, thì SMAP vẫn ở Tokyo! Một chương trình phát sóng trực tiếp...Tôi tin rằng những lời họ nói và bài hát của họ sẽ mang đến dũng khí cho nạn nhân của thảm họa." - Kurihara Jin-san đã viết như thế trên twitter.

SMAP đang muốn làm tất cả những gì có thể để động viên mọi người về mặt tinh thần trong lúc này. Gửi thông điệp trên Johnny web, gửi thông điệp đến Music Station, gửi gắm lá thư cám ơn cho Hideyoshi Nakata-san (cựu tuyển thủ của Nhật) đọc tại buổi quyên góp từ thiện của Đài Loan, bài SekaiHana bản tiếng Trung được ghi âm từ tháng 1 cho mục đích thương mại thì nay chuyển sang cho mục đích từ thiện.

Trên WUS hôm thứ 6, Kimura nói dù SMAP hát không hay nhưng anh muốn động viên mọi người ở vùng thiên tai nên suốt chương trình anh chỉ phát các bài hát của SMAP theo yêu cầu của thính giả. Mình dù ở đây nhưng vẫn cảm thấy một nguồn sinh lực khi nghe các bài Don't cry, baby, Hajimari no uta, Susume, Ganbarimashou....

Nhưng điều khiến mình xúc động nhất là khi anh nói: "Tuy tôi nghĩ làm những chuyện vô lý là không tốt, nhưng bây giờ, chỉ bây giờ thôi, làm chuyện hơi vô lý một chút thì cũng nên chứ nhỉ."

Và nhiều người đang viết trên các báo, blog, twitter rằng họ đang trông chờ SMAP tiếp cho họ thêm sức mạnh và sự động viên.

SxS ngày mai sẽ như thế nào? Mình không biết, nhưng chắc chắn một điều là mình đang rất trông chờ được thấy SMAP.

Friday, March 18, 2011

Nhớ

Nhớ SMAP sedih Xem cái PV bài SekaiHana bản tiếng Hoa do Avex bên Trung Quốc mới phát hành, mà thấy mừng mừng tủi tủi sedih

SMAP ơi, SMAP à, nhớ SMAP quá...

PhotobucketPhotobucket
Photobucket
PhotobucketPhotobucket

Bài hát có thể được download qua mạng di động, toàn bộ tiền thu được sẽ gửi đến cho các nạn nhân trong trận động đất - sóng thần vừa qua. Mình hok biết tiếng Hoa, nhưng SMAP hát nghe dễ thương quá à, nhất là giọng của Nakai jelir Em mình nói có vẻ tiến bộ hơn lần trước khi mấy anh TQ qua phỏng vấn SMAP ở concert, nhưng vẫn có một số chỗ phát âm sai ^^



Bài hát còn làm theme song cho CM mới của Shingo. CM Aupres - một nhãn hàng của Shiseido ở TQ. Shingo hết sức đẹp trai và dễ thương xD

CM: http://www.tudou.com/programs/view/l8AR8Cz9NRQ/

Message: http://www.tudou.com/programs/view/eiWz--__jKE/

Making: http://www.tudou.com/programs/view/oH4o5cEjOUM/

Không hiểu sao, thấy SMAP, nghe SMAP hát, mình tự nhiên thấy vui vui trở lại, nhìn cuộc đời này đỡ u tối hơn sengihnampakgigi

Trên Music Station hôm nay SMAP gửi thông điệp:

"Hãy tin vào Nhật Bản

Hãy tin vào ngày mai

Hãy tin vào bản thân

Bây giờ quan trọng nhất là không quên đi hi vọng."
Nihon, ganbare!

Photobucket

Wednesday, March 16, 2011

Love & Peace Inside?

Tối qua, mình khóc như đứa trẻ khi xem clip này. Từ hôm thứ 6 đến giờ, chỉ hai lần mình khóc thật sự. Lần thứ nhất là khi đọc các tweet kể những câu chuyện nho nhỏ về người Nhật trong thảm họa. Đây là lần thứ hai. Có lẽ phải "trách" bạn làm clip này. Sao bạn quá khéo lồng vào những hình ảnh, câu chuyện nho nhỏ, làm mình khóc mãi không thôi sedih



Trước giờ vẫn thích bài Love & Peace Inside của SMAP, thích từ giai điệu đến thông điệp của nó. Nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình khóc khi nghe nó. Sáng nay trong khi làm việc mình lại nghe và nước mắt cứ thế mà rơi. Mỗi lần nghe, mỗi lần lại thấy xúc động, sống mũi cay cay, còn nước mắt cứ chực rơi.

Đọc những câu chuyện nho nhỏ càng thấy yêu mến và cảm phục người Nhật. Người Nhật đang mất rất nhiều, nhưng tìm lại được rất nhiều. Họ tìm thấy lòng yêu nước, niềm tự hào dân tộc, những tính cách tuyệt vời của dân tộc khiến cả thế giới phải cúi mình thán phục.

Nihon, ganbare!



Không làm được gì nhiều ngoài việc quyên góp một chút tiền, mỗi ngày cầu nguyện cho đất nước mình chưa bao giờ đặt chân đến, nhưng không biết từ bao giờ đã chiếm một quan trọng trong trái tim mình.

Pray for Japan. Pray for SMAP. Pray for all the people I love there.

Saturday, March 12, 2011

Mình và Nhật Bản

Không biết từ bao giờ mình lại có tình cảm và niềm đam mê kỳ lạ với Nhật. Mình mê Nhật đến nỗi mọi người xung quanh đều biết. Ban đầu mọi người còn tò mò, nhưng giờ ai cũng xem như đó là một chuyện tự nhiên. Mặc nhiên đến nỗi cái gì liên quan đến Nhật, mọi người cũng tìm mình, như dịch một câu tiếng Nhật, một từ tiếng Nhật, tìm một bộ phim Nhật, kiểm tra dùm mấy cái tin về văn hóa Nhật,....Rồi có cái gì của Nhật, mọi người cũng cho mình như báo chí, sách vở. Đi xa về quá cảnh ở sân bay Narita của Tokyo cũng mua bánh kẹo cho mình.

Đôi khi cảm thấy thật hạnh phúc.

Nhưng tại sao mình lại yêu Nhật đến thế?

Uh, có lẽ vì ở đó có những người mình yêu, mình thương, mình mến.

Có lẽ vì nơi đó có những bài hát khiến mình bồi hồi chỉ vì một câu miêu tả sakura mong manh nhưng lại mạnh mẽ vô cùng.

Có lẽ vì nơi đó có những bộ phim khiến mình nhớ mãi chỉ vì những câu nói rất đơn giản, cách đối xử tinh tế đầy tôn trọng nhau giữa người với người.

Có lẽ vì nơi đó có những nét văn hóa hay ho từ trà đạo đến cách giao tiếp như khi đi đâu về cũng nói: "Tadaima" Một câu nói đơn giản nhưng thật hay và ấm áp. Mình yêu sự tỉ mỉ, chú trọng đến từng chi tiết một của người Nhật.

Uh, có lẽ vì nhiều nhiều điều lắm.

Vì mình yêu Nhật đến vậy nên hôm qua khi đọc tin về động đất, sóng thần ở Nhật mình khá sững sờ. Tim đập mạnh. Sau đó thì nghĩ đến SMAP, đến Shun. Từ chiều đến tối mình chẳng làm gì, chỉ ngồi canh các blog, twitter, các trang tin tức.

Nhưng không biết làm vậy có đúng không, vì các thông tin trái ngược nhau, rối cả lên. Lúc thì thấy các Smappies rối loạn cả lên vì không ai biết SMAP ra sao. Lát sau có người nói SMAP không sao. Nhưng ngay sau đó lại bảo: bốn người không sao, còn Goro-chan thì không có thông tin sedih Có lúc nói người ta không liên lạc được với Nakai, Tsu và Goro-chan sedih

Sáng dậy, đọc thấy con số thương vong lên đến hàng ngàn, mình chỉ muốn khóc sedih Xem hình đọc tin mà thấy thương quá sedih Càng muốn khóc hơn các Smappies nói chỉ mới có 4 người được xác nhận là không sao, còn Goro-chan thì vẫn bặt vô âm tín sedih Lo quá. Lo cho Goro-chan, lo cho Kimura vì anh ở Nemuro của Hokkaido. Chỉ mong anh mau về Tokyo, lo cho vợ con. Lo ơi là lo. Lo không biết Nakai, Tsu với Shingo có thật sự an toàn 100% không, rồi còn gia đình mấy anh. Lo mà không biết làm gì để hết lo sedih Càng lo càng đi stalk nhiều nơi, càng stalk, càng lo nhiều hơn gigil

Đến khi có anh thợ làm tóc cho Nakai viết blog nói khi anh hỏi Nakai có sao không, Nakai nói:"Tôi bất diệt mà." Đọc mà mỉm cười, mà muốn khóc. Không hiểu tại sao luôn gigil Hi vọng khi Nakai nói như vậy tức là anh biết chắc SMAP không sao. Ai xác nhận về sự an toàn của SMAP, mình có thể hoài nghi. Nhưng khi Nakai nói như vậy, mình tin là SMAP sẽ không sao.

Dù vậy, mình chỉ muốn được thấy SMAP, thấy năm ông khẳng định là không sao. Chỉ lúc đó mới thấy thật sự yên tâm gigil Ước gì có phép màu, biến năm ông nhỏ xíu, đem cất vô túi around

Đeo bám trên Twitter, thấy có bạn post tấm hình bạn xếp hình 5 con cò giấy màu xanh dương, đỏ, hồng, vàng, xanh lá để gửi cầu nguyện cho SMAP, cho tất cả Smappies. Thật dễ thương và ấm áp.

Thật ấm áp khi nhiều người, dù có là Smappies hay không, cũng viết trên Twitter là muốn được nghe các bài hát của SMAP để lấy tinh thần. Nào là Shake, Hajimari no uta...Nhưng có lẽ nhắc nhiều nhất là Ganbarimashou vì đó là bài hát có cả câu chuyện phía sau. Năm 1995 khi xảy ra trận động đất ở Kobe, SMAP đã hát bài này trên Music Station như một thông điệp động viên gửi đến Kobe. Sau này một người phụ nữ đã kể lại chuyện bài hát đó động viên cô như thế nào khi gia đình, nhà cửa cô bị trận động đất tàn phá.

Mình cũng muốn nghe lại



Pray for Japan. Pray for SMAP. Pray for all the people I love there.

Saturday, March 5, 2011

SMAP, mình và câu chuyện của ngày hôm nay

(a) Mình...

Hôm nay mình nghe Ru (aka Rurutia, aka tình yêu bé nhỏ lớn nhất của mình đó malu) Không biết nên vui hay buồn gigil Mình yêu nhạc của Ru nhưng không phải nghe từ ngày này qua ngày khác, thường khoảng một hai tháng mình sẽ nghe lại và nghe liên tục trong khoảng một tuần blur Thường mình nghe nhạc của Ru vào lúc mình đang bị uể oải, không có sức sống, không có động lực nhất sedih Sẵn sàng cáu giận với tất cả mọi người xung quanh T__T Mấy hôm nay mình cáu với mấy em SV thực tập, mình cáu với sếp blur, mình cáu với cả mấy anh đồng nghiệp T__T Sorry tất cả mọi người nangis

Hohoemi Maria - ai đang bị depressed không nên nghe bài này gigil



(b) SMAP...

Hôm nay là ngày phải đi làm mà mình lại làm một chuyện cực kỳ rảnh: ngồi xem tất cả các report của Smappies được gặp SMAP ở Singapore ^^ Vừa đọc vừa tủm tỉm cười vì Smappies miêu tả thật cụ thể và đầy hình ảnh, màu sắc. Cảm nhận được sự điên cuồng, dễ thương, quan tâm và tôn trọng. Hình dung ra được Goro-chan đẹp trai đến cỡ nào xD còn Kimura thì cool, quyến rũ và dễ thương ra sao jelir Chỉ tiếc là các bạn không được gặp Nakai, Tsu với Shingo nhiều nên không có report cho mình coi ^^

Tưởng tượng: nếu mình được có cơ hội lẽo đẽo đi theo TakuGoro trong một tiếng rưỡi đồng hồ shopping, thì mình sẽ sao ta pikir --- chắc chắn tối về hok dám ngủ luôn vì ngủ dậy sẽ nhận ra đó chỉ là giấc mơ gigitjari

Tưởng tượng: nếu Kimura và Goro-chan ở cách mình 10-15 cm, mình thở nổi không ta pikir --- ngất chắc luôn noemosi Liệu sẽ gọi tên mấy anh xong rồi cúi đầu chào như cái bạn dễ thương kia hok babak belur --- mình sẽ nín re, hok dám nói gì, hok dám thở mạnh, hok dám nhìn thẳng noemosi

Tưởng tượng: nếu được gặp Kimura mà không có bảo vệ xung quanh, rồi được anh cho chữ ký, được nói một câu: "Daisuki desu!", rồi ngước nhìn mình bằng cặp mắt phóng điện xẹt xẹt như bạn kia, thì liệu mình còn đứng đó như một người bình thường không --- không, mình sẽ đơ như khúc gỗ blur

Nói chung là tưởng tượng nhiều thứ lắm babak belur Chỉ có một thứ không dám tưởng tượng, là mình sẽ gặp SMAP khi đến Nhật, nhưng mỗi ngày cầu nguyện chắc cũng không tổn thương ai đâu he ^^ Cầu nguyện, cầu nguyện doa

Trong đợt đi stalk vừa rồi mình lụm được nhiều hay lắm nhe, thấy Smappies dễ thương quá trời luôn hà jelir Thích nhất là hai câu này trên Twitter vào đêm SMAP ở Singapore love

Một Smappy ở Singapore viết: "Đêm nay mình được hít thở chung bầu không khí với SMAP!!"

Một Smappy ở Nhật viết: "Đêm nay SMAP không có ở Nhật rồi ha~"

Có 2 Smappies ở Việt Nam ngồi chat với nhau:

A: "Bên Nhật, bên Sing, thấy bên nào cũng dễ thương hết."

B: "Nhưng dòm lại thấy bên VN là đáng thương nhất, kinh dị nhất, và bi kịch nhất (vì không có SMAP)" nangisnangis

(c) Mình...

Mọi người xung quanh hay hỏi mình sao mê phim Nhật vậy, sao mê nhạc Nhật vậy. Những lúc như vậy mình chỉ biết nói: "Hay mà jelir", còn không thì nói: "Kệ em bising" lúc ai đó hỏi làm gì mà mê đắm đuối ^^

Nói thiệt, mình trả lời hai câu đó chỉ vì mình không biết giải thích ra sao cho một người chưa từng xem phim Nhật để họ có thể hiểu những gì mình đang nói gigil Nghe vậy, biết đâu người ta sẽ nói: "Giải thích đi! Từ từ thôi, họ cũng hiểu mà! Chưa thử sao biết không được!" Không phải mình không muốn thử, nhưng chả lẽ đi nói với người ta là:

Mình yêu cái bầu trời trong xanh, cao thật cao, thật khoáng đãng trong phim Nhật lắm lắm. Con người đứng dưới bầu trời ấy thật nhỏ bé, nhưng tùy theo hoàn cảnh, tùy theo mạch phim mà đôi lúc nó tượng trưng cho một tương lai đầy hi vọng phía trước, khuyến khích họ nỗ lực đi tới. Nhưng đôi lúc lại cho cảm giác: "Ừ, không cần lúc nào cũng phải cố gắng đâu, thả lỏng một chút, thế giới này rộng lớn lắm, sẽ còn có rất nhiều người xung quanh sẵn sàng đưa tay ra nắm lấy khi mình cần sự giúp đỡ mà."

Mình yêu những mối quan hệ giữa người và người, cách xử lý tình huống trong phim Nhật. Nhẹ nhàng mà tinh tế lắm. Đặc biệt là cách xử lý những hiểu lầm. Trong hầu hết những phim mình đã coi, khi hai người hiểu lầm nhau thì sự hiểu lầm đó không phải được giải quyết bằng cách cho người thứ ba đứng ra nói tất tần tật, mà nó được giải quyết từ sự tin tưởng nhau trước. Luôn có một vật, hay sự cố nho nhỏ nhắc nhở hai người rằng họ đã từng tin tưởng nhau thế nào trước khi hiểu lầm được sáng tỏ. Đôi khi những hiểu lầm còn không được giải quyết luôn vì hai người cứ đi tới, tự nhận ra sự thật từ trong lòng họ, và rất tự nhiên những hiểu lầm đó không còn là cái gì lớn lao, đáng để nhắc tới nữa.

Mình yêu cách các đạo diễn Nhật khắc họa cuộc sống: không tô hồng cũng không bôi đen. Nhưng luôn cho thấy rằng cuộc sống này vẫn còn những điều rất đẹp, rất tuyệt vời jelir

Vậy đó, đại khái là mình yêu phim Nhật vì những lý do đó, nhưng vì mình không xem nhiều nên đừng nói là mình mê T__T Những điều đó rất trừu tượng, sao có thể nói thành lời được chớ. Thiệt là bi kịch noemosi