Friday, March 25, 2011

Người đưa tiễn

Photobucket

Từng nghe ai đó nói, trong những cuộc chia ly, người ở lại bao giờ cũng là người buồn nhất.

Vậy mà Tasuku luôn là người đưa tiễn.

Chẳng phải là buồn quá sao?

Dẫu anh luôn mỉm cười, nói: "Không sao đâu," rằng "Ngày mai, mùa xuân sẽ đến.." Nhưng Monami đi rồi, liệu anh có thật sự cười hạnh phúc?

Tasuku là người dịu dàng. Sự dịu dàng của anh tỏa ra từ đôi mắt, nụ cười, nét mặt và ...

...cả cái nắm tay. Chưa thấy người nào như anh. Khi tìm được điều quan trọng với mình, anh bất chấp tất cả để bảo vệ nó.

Bằng cả trái tim.

Anh dùng cả hai tay nắm lấy tay Monami, muốn che chở cho cô với cả sức mình. Mỗi khi Monami buông tay vì mệt mỏi hay vô tình, anh lại ngay lập tức nắm giữ nó.

Bằng cả đôi tay.

Nhưng Tasuku là người cô độc...vì anh luôn là người đưa tiễn.

Đưa em trai lên xe về Tokyo, dáng anh gầy, khuất dần sau con đường dài hun hút.

Ngày Monami theo chồng về Tokyo, anh lặng lẽ đứng giữa tuyết trắng.

Tiễn mẹ, anh khóc. Giọt nước mắt rơi, không một tiếng nấc.

Tiễn Monami, anh khóc đau đớn giữa những tiếng nấc, vì những lời anh muốn nói vẫn chưa cất thành lời...

Monami đi rồi, anh sẽ hạnh phúc chứ, Tasuku?

No comments:

Post a Comment