Wednesday, February 17, 2010

Suna no utsuwa (The story of the last symphony)

Hôm nay nghe lại phần intro của Suna no Utsuwa, thấy nặng nề quá thể sedih Nhớ Eiryo của Nakai, xem lại cap của phim tự nhiên thấy sóng mũi cay cay sedih

Suna no utsuwa
(砂の器)


  • Tựa đề: 砂の器
  • Title (romaji): Suna no Utsuwa
  • Tên khác: Con thuyền cát
  • Số tập: 11
  • Rating: 19.6%
  • Đài phát sóng: TBS
  • Thời gian phát sóng: 18.01 đến 28.03.2004
  • Bài hát chủ đề: Yasashii Kisu wo Shite do Dreams Come True trình bày

Cát vẫn mãi là cát. Dù được tạo hình đẹp đẽ và hoàn hảo thế nào,
nó vẫn sẽ trở lại hình dáng ban đầu của mình khi bị gió thổi bay đi.

Số phận được quyết định khi ta được sinh ra.
Ta không thể nào thay đổi được nó, mà phải học cách sống với nó
một cách dũng cảm..

Hình ảnh những cái chén bằng cát được sử dụng xuyên suốt bộ phim tượng trưng cho số phận của Waga Eiryo (Nakai Masahiro).

Eiryo là một nghệ sĩ piano chuyên nghiệp, thành công và rất tài năng, nhưng anh ta có một quá khứ u ám và đầy bi kịch. Trong suốt 24 năm qua, Eiryo làm việc cật lực để sống và xây dựng một thân phận mới cho mình, đạt được những thành công to lớn. Anh ta đính hôn với con gái của một bộ trưởng. Anh ta không bao giờ yêu người phụ nữ đó, mà chỉ lấy cô ta để có đạt được địa vị cao hơn.

Cuộc sống của Eiryo gần như hoàn hảo và đến lúc anh ta tưởng rằng mình sắp có thể hoàn toàn chôn vùi quá khứ u tối của mình thì một người đàn ông trong quá khứ của Eiryo xuất hiện. Để bảo vệ danh tiếng của mình, Eiryo giết chết người đàn ông đó.

Khi đang tìm cách thoát khỏi hiện trường, Eiryo vô tình gặp phải Naruse Asami (Matsuyuki Yasuko ). Về sau Eiryo gặp lại Asami, một nữ diễn viên kịch cũng có quá khứ u ám riêng và cả hai yêu nhau.

Trong khi đó, đội hình sự do Imanishi Shuichiro (Watanabe Ken) và Yoshimura Masaya (Nagai Masaru) dẫn đầu ngày càng tiến đến gần dấu vết của hung thủ và lần mở ra quá khứ u ám của Eiryo…


Dựa trên tiểu thuyết nổi tiếng của Matsumoto Seicho xuất bản năm 1960-61, drama này khắc họa cuộc đời của một người đàn ông mang trên mình bi kịch của số phận trong bối cảnh thời hiện tại.

Trước đó Suna no Utsuwa từng được dựng thành movie và gây được tiếng vang lớn vào năm 1961. Khi được dựng thành drama vào năm 2004, nó cũng nhận được phản hồi rất tốt với giải diễn viên chính xuất sắc nhất được trao cho Nakai, còn Watanabe Ken nhận giải diễn viên phụ xuất sắc nhất. Phim cũng đoạt giải âm nhạc xuất sắc nhất.

Điểm cuốn hút của drama này: Thứ nhất, nó được kể chuyện và dẫn dắt từ góc độ của hung thủ lẫn cảnh sát. Một tên hung thủ ra tay giết người tàn bạo nhưng dường như không hề khiến người ta, kể cả vị cảnh sát, cảm thấy ghê tởm mà ngược lại muốn làm gì đó để giúp anh ta thoát khỏi bi kịch của đời mình. Nhưng cuối cùng, vẫn không ai giúp được Eiryo bởi anh tìm cách chối bỏ số phận của mình, anh muốn đi ngược lại nó để rồi bi kịch tiếp nối bi kịch.

"Hideo, sự việc của cha con chính là số phận của con.
Con sẽ gặp nhiều khó khăn hơn trong tương lai.
Nhưng hãy cố gắng và ngẩng cao đầu mà sống.
Mùa xuân rồi sẽ đến."


Thứ hai, những cảnh quay rất đẹp với núi rừng trùng điệp, thảm cỏ xanh ngát, bãi biển lúc hoàng hôn, vách đá hùng vĩ được miêu tả trong cả bốn mùa xuân, hạ, thu, đông. Rất đẹp.

Thứ ba, đó là sự can đảm của đạo diễn và nhà sản xuất khi dám chọn một idol vốn nổi tiếng với khả năng dẫn chương trình hài hước, hay làm nhiều trò baka trên các talkshow vào vai chính - một nhân vật u ám với tính cách khép kín, mang vẻ ngoài bình thản, vô cảm và lạnh lùng nhưng bên trong lại tràn đầy tình cảm, rất nhạy cảm, mong manh và dễ vỡ.


Và Nakai đã thể hiện và lột tả nhân vật Eiryo rất xuất sắc. Dù Eiryo lạnh lùng thế nào, dù anh ấy tàn nhẫn giết chết người ơn của cha mình ra sao thì bên trong anh ấy vẫn là cậu bé Hideo…rất mong manh, nhỏ bé, rất cần sự che chở và bảo vệ. Mỗi khi ôm cây đàn, vật duy nhất cha cho anh khi còn bé, thì Eiryo lại bật khóc tủi thân giữa ban đêm như một đứa trẻ. Dù anh có chối bỏ thân phận mình thế nào thì đối với anh, cây đàn đó vẫn là niềm vui duy nhất của anh khi còn bé, nó là sự vỗ về duy nhất đối với anh mỗi khi đêm về.

Mình đã khóc rất nhiều khi xem hai tập cuối (không nhớ lần cuối cùng mình xem phim mà khóc là khi nào). Bản nhạc Shukumei (Số phận) mà Eiryo sáng tác dẫn dắt, kể lại với mọi người câu chuyện về cậu bé Hideo đã phải đối mặt với bi kịch như thế nào trong suốt mấy năm trời từ khi mới 5 tuổi.
Mỗi khi nhắm mắt nghĩ về Suna no utsuwa, lại nhớ hình ảnh đứa bé lầm lũi đi theo cha nó tha phương từ ngày này qua ngày khác. Nhớ cảnh mở đầu phim khi Eiryo và Asami đứng bên bờ biển, trong tay họ là cát bay theo gió. Nhớ cảnh cuối phim khi Eiryo ngồi bên song sắt, chơi cây đàn tuổi thơ ngay cạnh cha mình…

“Ý nghĩa của số phận chính là ta được sinh ra trên đời này cùng với nó
và sống với nó một cách dũng cảm.”


No comments:

Post a Comment