Saturday, October 2, 2010

To me SMAP is ... (****)

Với tôi, SMAP là ....

Osamu Suzuki (biên kịch cho các chương trình truyền hình và radio – anh ấy đã viết kịch bản cho rất nhiều show của SMAP, bao gồm SMAPxSMAP):

Lần đầu tiên tôi gặp Kimura-kun khi hợp tác với cậu ấy trong một chương trình radio. Khi đó tôi 22 tuổi. Lúc ấy cả hai đều rất ngạc nhiên, vì trong ngành này hiếm khi bạn có thể làm việc với người cùng độ tuổi. Khoảng 2 năm sau SMAPxSMAP lên sóng và đến nay đã 14 năm rồi. Tự nhiên tôi trở thành người biết SMAP rất lâu. Dĩ nhiên, tôi biết rất nhiều điều về SMAP, nhưng cũng có những điều tôi không thể nói ở đây (cười).

Chỉ đến khi sản xuất một show của SMAP, tôi mới tin vào phép màu. Có lần chúng tôi quay special SMAPxSMAP Giao thừa. Chúng tôi dự định là Nakai sẽ đến Fuji TV để tham gia chương trình với 4 thành viên còn lại sau khi dẫn xong Kouhaku. Cho đến lúc đó, bốn người sẽ chờ Nakai trong khi quay chương trình tiếp sức với cậu ấy. Rất tình cờ là lúc đó lại kẹt xe và xe của Nakai không thể đến đài truyền hình. Cuối cùng, chúng tôi để Nakai đi xe máy đến FujiTV, nhưng tất cả vẫn lo rằng sẽ không kịp giờ. Ngay vào khúc cuối của chương trình, chúng tôi vẫn tiếp tục với kế hoạch ban đầu là SMAP sẽ hát Yozora no Mukou và Nakai xuất hiện vừa đúng lúc vào giờ giải lao cuối cùng. SMAP cuối cùng cùng nhau hát một cách nồng nhiệt đến cuối cùng. Sự tính toán thời gian hoàn hoàn hảo như thể nó được lên kịch bản trước đó. Nếu Nakai đến không kịp giờ, thì chuyện gì sẽ xảy ra? (cười) Đó là những phút giây kỳ diệu lặp lại vô số lần trong suốt 14 năm qua.

Nếu tôi phải gọi họ bằng một từ, thì đó sẽ “chikara” (sức mạnh). Ý tôi là kiểu sức mạnh tạo nên phép màu.

SMAP tiếp tục tạo nên những cảm xúc mạnh mẽ. Đó là một thành tích trong lịch sử truyền hình khi các idol có thể đạt được thành công như thế với một show truyền hình trong khung giờ vàng. Vì sức mạnh của họ lớn hơn và thay đổi nên họ trở thành những món hàng ăn khách. Tuy nhiên, điều không thay đổi là áp lực mà cả năm người họ tạo nên. Khi ở các chương trình của SMAP hay trường quay, tôi vẫn thấy rất hồi hộp. Dĩ nhiên là theo mặt tốt. Nếu không có áp lực, tôi sẽ tự nhiên tìm những cách dễ dàng và không nỗ lực trong công việc. SMAP luôn để ý và gọi tôi ra ngoài nói: “Osamu, cậu không cố hết sức khi viết skit đó.” (cười). Mặt khác, họ cũng khen tôi: “Chương trình đó thú vị lắm.” Tôi rất vui về chuyện đó. Khi xem drama hay phim của SMAP, tôi luôn ngạc nhiên và xúc động vì nó thúc đẩy tôi làm tốt hơn. Tôi nghĩ đó là cách tôi tồn tại được trong ngành này cho đến ngày hôm nay.

Là một người cùng thế hệ với họ, tôi ghen tỵ khi thấy họ hòa thuận với nhau thế nào. Không quan hệ máu mủ nhưng họ gắn bó với nhau trong số phận có tên gọi là “SMAP”. Khi đàn ông trưởng thành và thành công, chúng tôi thấy mình ngày càng ít bạn và chiến hữu hơn. Dù là đối thủ, hãy tiếp tục đi tới, phê bình nhau nghiêm khắc và tôn trọng nhau nhé. Xin hãy tiếp tục là những “chiến hữu đáng nể” với nhau.

Shingo Wakagi (nhiếp ảnh gia):

Lần đầu tiên tôi gặp cả 5 thành viên của SMAP là khi chụp hình bìa cho single Lion Heart. Khi tôi hỏi: “Mọi người có tư thế đứng nào cố định không?”, họ nói: “Không hẳn.” Chúng tôi quyết định về tư thế rất hời hợt. Khi bắt đầu chụp, trong một chốc tất cả đều thể hiện vai trò của mình một cách hoàn hảo. Tôi nghĩ: “Thật tuyệt vời.”

Sau đó tôi chụp pamphlet cho concert của họ cũng như quay video clip Bang! Bang! Vacance và Freebird. Vì họ rất bận nên lịch quay của chúng tôi rất căng. Dù vậy, mỗi lần như thế SMAP vẫn thật sự có thể cho những khuôn hình hoàn hảo mà chúng tôi chỉ cần chụp một lần. Khi chụp pamphlet cho concert năm nay họ vẫn khiến tôi nể sợ: “Như mọi lần, họ vẫn tuyệt.”

Khi nhìn vào bộ tìm, tôi thấy 5 sắc màu khác nhau từ 5 người khác nhau. Tất cả những màu đó mạnh mẽ, nhưng không áp đảo hay bị áp đảo. Năm sắc màu hòa hợp làm một và tỏa sáng. Điều không bao giờ thay đổi trong suốt chừng ấy năm tôi làm việc với SMAP.

Tôi làm việc với riêng Kusanagi-san hai lần khi chụp hình cho photobook phim. Lần đầu là Hotel Venus (2004). Toàn bộ phim được quay bằng tiếng Hàn và tôi thấy cậu ấy tập tiếng Hàn một mình trong suốt thời gian ở phim trường. Khi gặp lại trong phim sau đó là Yama no Anata (2008), ấn tượng của tôi về Kusanagi-san thay đổi sau khi xem cậu ấy thể hiện vai diễn của mình một cách tự tin, từ biểu hiện cho đến cách giao tiếp.

Trong suốt 10 năm qua, vì chỉ làm việc với SMAP khoảng một lần một năm, tôi nghĩ mình có thể quan sát được sự phát triển của họ một cách rõ ràng. Họ quả thật đã trưởng thành, phát triển cá tính của mình và vẻ đẹp trưởng thành của họ tỏa ra ngoài.

Nakai-san, Kimura-san và tôi cách nhau một tuổi. Dĩ nhiên, tôi biết họ khác với chúng ta. Nhưng khi ở đỉnh cao ngôi sao, họ cũng vẫn nỗ lực hết mình. Tôi nghĩ đây là điều chúng ta thấy gần gũi với họ. Bạn bè cùng lớp với tôi giờ đã là cảnh sát, giáo viên và làm những nghề khác. Khi bọn đàn ông chúng tôi bước vào độ tuổi giữa 30 mấy tất cả đều nói: “SMAP thật tuyệt.” Đó là lúc chúng tôi bắt đầu thấy mệt mỏi vì công việc, uống rượu, càu nhàu và bắt đầu thấy bụng. Nhưng SMAP thì không mệt, họ chỉ ngày càng kakkoii hơn. Tôi nghĩ có rất nhiều đàn ông nghĩ SMAP như là “thần tượng cùng thế hệ với những tên đàn ông chúng ta.”

SMAP đã vượt qua giới hạn là chỉ có fan nữ, mà còn là “những người mà đàn ông cũng trở nên yêu thích.” Từ bây giờ trở đi tôi mong họ vẫn tiếp tục là mục tiêu của đàn ông chúng tôi.

-----------------------------------------------------------
English translation: http://elyn524.livejournal.com/
Vietnamese translation: me ^^

No comments:

Post a Comment