Sunday, August 1, 2010

Myojo tháng 6, 2006

Captain có một chuyên mục thường kỳ trên tạp chí Myojo, trong đó anh viết rất nhiều, về cuộc sống và công việc. Đọc các bài viết của anh, sẽ hiểu thêm tại sao người ta lại yêu và ngưỡng mộ anh đến vậy :)

Vol.133: Khủng hoảng

Photobucket

Câu nói nổi tiếng của Leader nhà SMAP là “Bước ngoặt là khủng hoảng, khủng hoảng là bước ngoặt.”

“Nakai từng nói vậy à? Với tôi, bước ngoặt là bước ngoặt, khủng hoảng là khủng hoảng? (cười) Tôi nghĩ thế nào về chuyện vượt qua khủng hoảng?”

Khi đối diện với khủng hoảng, tôi sẽ nhìn mình trong kính và sẽ nói gì đó chỉ trích bản thân: “Mày! Bây giờ mày đang gặp khủng hoảng sao?” Khi đó, khuôn mặt trong gương sẽ đáp lại: “Mày! Mày đang nhìn cái gì thế?” Nhưng lúc đó, tôi đã bước vào chiến tuyến rồi.

Bạn có thể gọi tôi là kẻ tọc mạch. Nhưng tôi thật sự thích xen vào mọi chuyện. Có lẽ bạn nên gọi tôi là người bận rộn chăng? (cười) Bất kỳ ai đang gặp khủng hoảng mà gặp phải tôi, thì chắc chắn tôi sẽ giúp họ và khuyên bảo. Tôi thật sự muốn làm gì đó. Ví dụ như trong SmaSma khi một thành viên của phòng nghệ thuật bị thương ở tay, tôi sẽ lấy đồ cá nhân của mình để giúp anh ấy cầm máu. Tôi nói: “Cái này tốt lắm đó!” Dĩ nhiên, vì tôi không phải là chuyên gia nên tôi biết mình không thể đúng 100%. Ngay cả khi tự tin đến 99%, tôi vẫn có 1% không an tâm. Dù vậy, tôi sẽ không ngồi yên mà không làm gì. Khi gặp người nào đó giống mình, tôi rất vui.

Trong Bushi (kịch Bushi no Ichibun) staff đưa tôi rất nhiều thứ, nói: “Cái này tốt lắm! Anh thử nó xem!” Điều đó khiến tôi cảm thấy: “Haha…thật tốt khi ở cùng với những người tuyệt vời như vậy!”

Tôi nghĩ, khi gặp khủng hoảng, bạn có thể dùng gì tùy thuộc vào kinh nghiệm của từng người. Dù kinh nghiệm đó không thể áp dụng cho mọi hoàn cảnh, và dù xảy ra chuyện gì thì tôi vẫn nghĩ: “Khi đó mình đã vượt qua nó, nên lần này mình cũng sẽ làm được!” Đó có phải là lòng tin vào bản thân không? Đó không phải là định nghĩa về một người có niềm tin vào bản thân, mà là ý nghĩa thật sự của tự tin. Chẳng phải sao?

Để biến sự trải nghiệm thành sức mạnh, ngay cả khi xem TV, bạn không chỉ xem mà còn cảm nhận những điều sâu sắc bên trong. Như khi còn nhỏ, tôi rất thích thế giới động vật. Tôi thường thấy cách hành xử của động vật ở vùng đồng cỏ châu Phi. Tôi thấy những cảnh tàn bạo và luôn có cảm giác “Aoah!” Đó cũng là một trải nghiệm. Không chỉ là ngồi xem TV một cách ngây thơ, cười và khóc cùng với nó, mà tôi còn bị nó tác động sâu sắc. Đó không phải là “kiến thức”, nó là sức mạnh cá nhân được hình thành sau này. Thông qua các hình ảnh đó, tôi đã trải nghiệm những điều rất tuyệt vời! Vì tôi có những “trải nghiệm” như thế nên tôi biết cách chăm sóc các vết thương chăng?

Liệu sự bình thản như thế có sai không nhỉ? Tôi thật sự cảm thấy là: “Tôi quả thật thích khủng hoảng!” (cười) vì nó rất thú vị! Tôi thích mức độ khủng hoảng. Ví dụ, khi nhìn thấy con dốc, tôi sẽ nghĩ: “Trượt ván ở đây thật sự rất tệ sao?” Trong giây tiếp theo, tôi sẽ lại cầu nguyện: “Xin đừng để tai nạn nào xảy ra” và bắt đầu trượt xuống dốc (cười). Khi đó tôi thật sự dựa vào kinh nghiệm. “Nếu tôi trượt phía bên kia, con dốc sẽ như thế này.”

Nhưng có sự khủng hoảng lớn hơn mong đợi và đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi. Điều đó đã xảy ra rồi. Cứ mỗi lần như vậy, nó là khủng hoảng thật sự (cười). Hoàn toàn không có chỗ cho sự thích thú. Tôi chỉ tập trung và cố gắng tránh (khủng hoảng)…không có kế hoạch chuẩn bị gì cả! (cười) Cuối cùng, tôi đã từng bị thương, nhưng đó là trải nghiệm thật sự. Nếu lúc nào tôi cũng đối mặt với những việc như thế, thì chẳng phải là xa xỉ quá sao?

Vì vượt qua khủng hoảng xunh quanh tôi cũng tương tự như tôi đang vượt qua chính mình nên để làm điều đó, dù bất kỳ độ tuổi nào và giới tính, thì những biểu hiện trẻ con sẽ bộc lộ. Nếu tôi có thể chia sẻ giây phút đó, nó sẽ khiến chúng ta gần gũi hơn. Dù đó là thi thố hay trong cuộc sống hàng ngày, về cá nhân hay tập thể, chúng ta có thể nói điều giống nhau không? Khi nói “Tôi cũng nghĩ như vậy!” giống như thừa nhận điều đó. Có cảm giác hiểu nhau rất sâu sắc.


Ngay cả sau khi nói nhiều như vậy, thì đối với tôi “chỉ có điều này tôi không thể vượt qua” là đau răng…nó quả thật rất khó chịu! Khi đi tôi nha sĩ, dù cho cô phục vụ xinh đẹp đến đâu! (cười) chi chi chi…cái tiếng đó…thật sự…tại sao?

Nhưng vì đã lớn rồi, nên tôi có thể ranh mãnh che giấu điều đó. Ví dụ như tôi thường tìm kiếm và chọn một nha sĩ không gây đau. Khi còn nhỏ, lúc cha mẹ kêu tôi đi nha sĩ, tôi chỉ có thể ngồi trên ghế nha sĩ và mở to miệng, đúng không? Ngay cả khi họ nói: “hãy giơ tay nếu thấy đau”, tôi vẫn muốn nói: “Trễ quá rồi!” (cười) Nghĩ về mặt tốt, vì tôi có cảm giác: “không muốn đến đó” nên tôi cố gắng không để răng mình bị sâu. Nhờ vậy mà tôi vẫn còn đang dùng cả hàm răng của chính mình để ăn đó. Kết quả khá tốt…tôi đang tránh khủng hoảng một cách vô thức. (cười)

Tin vào bản thân, rồi vươn lên,
Trước khi bạn nhận ra, ai cũng có thể đánh bại khủng hoảng!
Takuya

3 comments:

  1. Chời ơi! Cái bài này dễ thương quá hehe :p
    Càng đọc càng thấy dễ thương xD

    Mà em thấy không có gì lạ =)) anh nhát chỉ thua anh Goro nên chuyện sợ đau răng chỉ là chuyện nhỏ =))))
    "Với tôi, bước ngoặt là bước ngoặt, khủng hoảng là khủng hoảng?"
    :x
    Không hiểu sao đọc cái này mình thấy nó giống anh khủng khiếp dù nó là câu anh nói chớ ai :))

    (còm men xong ko biết mình đã còm men gì luôn @ _@)

    ReplyDelete
  2. dễ thương ha :p mai mốt gọi anh đẹp chai, dễ thương đi xD

    ReplyDelete
  3. dạ gọi liền xD

    ReplyDelete