Katsuo Fukuzawa (đạo diễn phim truyền hình và điện ảnh. Anh ấy đã đạo diễn các tác phẩm như Karei Naru Ichizoku, Watashi wa Kai ni Nariatai và Japanese Americans)
Tôi có cơ hội làm việc với SMAP khi tôi vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm hay thành tựu. Hơn nữa, Nakai-san lại là diễn viên chính. Đó là người mà tên cậu ấy ai cũng biết, từ con nít đến người già. Câu hỏi đặt ra là, tôi khắc họa cậu ấy như thế nào? Quả thật tôi đã gặp không ít khó khăn để đi đến quyết định. Khi ấy, lúc gặp Nakai-san, tôi cảm thấy: “Con người này có một khía cạnh u ám.” Tuy có lẽ cậu ấy hiểu được nỗi đau, buồn khổ và cô đơn của con người, nhưng khi xuất hiện trên truyền hình, cậu ấy luôn có vẻ rất vui vẻ. Đối với tôi, tôi muốn lột tả một cái “tôi” ẩn giấu trong cậu ấy. Đó chính là mục tiêu ra đời của Shiroi Kage và Suna no Utsuwa.
SMAP đã đóng góp rất nhiều vào sự phát triển nghề nghiệp đạo diễn của tôi – SMAP nâng đỡ tôi. Làm việc với họ luôn đồng nghĩa với những dự án kinh phí khổng lồ và quy mô lớn; để những xuất phẩm ấy thành hiện thức luôn là thử thách lớn cho tôi. Dĩ nhiên có rất nhiều áp lực “không được phép thất bại”, nhưng áp lực đó cũng biến thành động lực. Tôi luôn có có cảm giác: tôi đang giúp biến những gì khó tin trở thành hiện thực. Tôi nghĩ tất cả staff làm việc trong những dự án đó cũng nghĩ như vậy. Dĩ nhiên rất hiếm khi chúng tôi có được vinh hạnh làm việc với những ngôi sao như thế. Trong khi đó SMAP lại có khả năng khó tin là khiến mọi người sẵn lòng tạo ra những điều kỳ diệu cho họ.
Kimura-san là một ví dụ. Khi chúng tôi quay ngoại cảnh, khi những diễn viên mới nổi bước ra khỏi xe của mình để đến phim trường, không ai chú ý đến họ. Khi Kimura-kun xuất hiện ở phim trường, tất cả mọi người ở gần đó đều hào hứng la lên “Woah!” Đó là gì? Đó là sức mạnh thật sự của một ngôi sao - điều mà 50 năm sau bạn mới có cơ hội thấy lại. Vì vậy, khi khắc họa cậu ấy trong drama và điện ảnh, tôi luôn ghi nhớ cậu ấy là người mà “cả đất nước đều muốn thấy.” Tôi luôn khắc họa cậu ấy thành một nhân vật nam chính đẹp trai và cool ở trung tâm bộ phim.
Nhưng cũng chính Kimura-san chỉ cho tôi điều đó. Trong quá trình làm phim, chúng tôi thỉnh thoảng dùng một số thủ thuật để hỗ trợ các cảnh đóng của diễn viên. Tuy nhiên, khi thấy Kimura-san diễn theo một cách khiến chúng tôi phải thốt lên: “Đây là Kimura Takuya,” thì chúng tôi nghĩ những thủ thuật đó không cần thiết nữa. Chúng tôi tạo ra một tác phẩm mà khán giả muốn thấy. Đó là công việc của chúng tôi. Đó cũng là điều mà SMAP hiểu rõ hơn ai hết. Vì vậy, khi làm việc với SMAP, chúng tôi có được cơ hội hoàn toàn chỉ làm “những người sáng tạo.”
Trong tôi, tôi nghĩ Nakai-san là mặt trăng và Kimura-san là mặt trời. Còn về Kusanagi-san, người đang hợp tác với tôi trong bộ phim Japanese Americans, sức hút của cậu ấy khác với hai người kia. Nếu tôi phải gọi tên, thì có lẽ cậu ấy giống như trái đất – tỏa ra cảm giác ấm áp của đất mẹ. Nếu có cơ hội gặp mặt trực tiếp Inagaki-san và Katori-san, tôi sẽ tận hưởng từng giây phút ấy.
Lần đầu tiên tôi gặp SMAP là cách đây khoảng 17 năm. Lúc đó, con gái tôi đang học tiểu học và là fan của Kimura-kun, nên tôi định xin chữ ký cho con bé. Nhưng tôi lại không có liên hệ gì với họ, tôi còn không biết chàng trai “Kimura-kun” là ai. Một lần, trong buổi quay cuối cùng của một chương trình TV buổi sáng, tôi nói trước camera: “Kimura-kun của nhóm SMAP, tôi muốn chữ ký của cậu!” Tuy không nghe thấy phản hồi từ cậu ấy, nhưng chính đêm hôm đó khi tôi đến tham gia chương trình “Hội đồng giáo dục Keisei”, tôi lại tình cờ ngồi ngay cạnh Kimura-kun. Từ sự tình cờ như trong phim đó, chúng tôi bắt đầu biết nhau khi trò chuyện về câu cá. Sau đó cậu ấy đến talkshow Itoi Shiki của tôi.
Rõ ràng lúc đó cậu ấy là người thú vị nhất trong số tất cả những diễn viên/nghệ sĩ cùng độ tuổi và cùng tuýp. Cậu ấy nổi trội hơn tất cả mọi người khi thể hiện bản thân. Cậu ấy luôn tự mình nghĩ xem có thể nói điều gì đó đến chừng mực nào trên TV, nhưng đôi khi rất liều lĩnh khi hầu như vượt qua giới hạn đó, đề cập đến những chủ đề cấm kỵ nhất định rồi quay trở lại những nội dung an toàn trên TV – cậu ấy cool như thế. Lần đầu tiên tôi thấy SMAP trong một concert là ở Hội trường của hiệp hội phúc lợi lương hưu. Nó không hề giống với các concert ở sân vận động bây giờ của họ, và phũ phàng hơn là thậm chí không có người lớn nào trong đám khán giả đến để xem SMAP. Nhưng mà tôi lại theo họ đến mọi nơi trong suốt tour diễn đó (cười).
Điều rất tuyệt vời về SMAP là tất cả họ tự bản thân cố gắng tìm ra điều gì họ có thể làm. Họ hiểu rằng không nhất thiết cả năm người phải là “con át.” Tất cả đều cố gắng nhìn vào bản thân để xem “mình khác biệt như thế nào với bốn người kia,” và khi khám phá ra khả năng đó, họ mở rộng nó. Kusanagi-kun luôn có vẻ mặt: “Tôi thật sự không có khả năng gì đặc biệt,” thích nói những điều như: “Tôi là fan của SMAP,” hay “Tôi rất vui khi được ở đây với tất cả mọi người.” Những câu nói nổi tiếng đó thật sự thu hút được người ta.
Khi Kusanagi-kun giả vờ ngốc nghếch như thế (vai “boke”*), thì Kimura-kun sẽ mắng ngay (vai “tsukkomi”*): “Ê! Em có đang nghe không đó?” Khi đó Inagaki-kun sẽ nói: “Sao? Gì đó?” và Shingo-kun sẽ ngay lập tức nhảy vào: “Goro-chan, chuyện đó không liên quan đến anh.” Cuối cùng Nakai-kun sẽ đi theo chủ đề và phát biểu câu chủ chốt. Tinh thần tập thể mà họ thể hiện khi quyết định và đóng vai trò của mình theo đúng thứ tự và nhịp độ đó, thật sự rất tuyệt vời. Như thể bạn đang thấy một nhóm manzai 5 người. SMAP là con quái vật được tạo ra bởi ngành giải trí này.
Phải nói là SMAP thật sự giữ cơ thể mình hòa nhịp rất tốt dù ở trong cùng một nhóm suốt 20 năm với khối lượng công việc khiến cơ thể họ đến giới hạn. Có cảm giác như cơ thể họ được đào tạo từ trong (từ dùng: nội tạng) ra ngoài.
Từ bây giờ trở đi tôi sẽ trông chờ xem SMAP tiếp tục ở trước mắt chúng ta và cổ vũ họ mãi mãi.
* Manzai: cặp diễn viên hài truyền thống ở Nhật gồm tsukkomi (kẻ bắt nạt) và boke (kẻ khờ) tấu hài với tốc độ rất nhanh.
----------------------------------------
English translation: http://elyn524.livejournal.com/
Vietnamese translation: me ^^
Hehe em thích đoạn Itoi-san nói về tinh thần tập thể và làm việc ăn rơ của SMAP ^^
ReplyDeleteHôm qua em có dịch bài của Fukizawa-san rồi :P. Mình có cần chia ra dịch ko? Tại em đang bấn dịch bài quá :P
@sei: nếu em thích thì em dịch đi, chị vẫn dịch và post ở blog của chị :D đã đặt tên nó là allaboutsmap thì chị ko thể để nó tách lẻ ra được :D
ReplyDeletetự nhiên đọc đoạn đầu tiên, nói về anh Nakai và anh Kimura em thấy gai người ^^ Em sắp làm fan hâm mộ chị Nashi mấy rùi :P
ReplyDeleteEm muốn được thấy những mảng khiếm khuyết của Captain T______T
@Kaze: tại sao lại gai người? Em muốn thấy khiếm khuyết của Captain hả? Ổng nhiều khiếm khuyết mà :p chỉ là sức hút, tài năng và sự chuyên nghiệp của ổng nhiều hơn khiếm khuyết của ổng thôi =))
ReplyDeleteHâm mộ hả :p đâu? khi nào thành fan thì nhớ nói chị, chị gửi em tấm hình (Captain) kèm chữ ký (của chị) =))