Friday, November 12, 2010

Happy birthday, my dear Captain

Bây giờ 0g ngày 13.11.2010 ở Nhật aka Captain nhà mình đã bước sang tuổi 38 rồi đó :p

Photobucket

Hôm nay sinh nhật anh nên quyết định dành một entry để nói với anh (nói như thể nào giờ chưa bao giờ dành riêng một entry cho anh vậy :p) Nhắc đến Kimura, mình cứ nhờ hoài ấn tượng lần đầu tiên thấy anh trên show SMAPxSMAP lúc Shun nhà mình làm khách mời trong trò chơi bắn cung: không thích xD Cảm thấy anh có vẻ tự phụ, tự cao xD Về sau, con em mình còn “nhắc” cho mình nhớ lúc ra ranking AnAn 2008 mình ngồi than thở “ông này” già rồi mà sao năm nào cũng đứng nhất, để Shun nhà mình lẹt đẹt gần chót xD Lúc đó khái niệm về anh rất mơ hồ. Có đọc qua profile của SMAP biết thêm một điều cơ bản về anh: làm nên hiện tượng KimuTaku, drama nào rating cũng cao chót vót, là ông vua quảng cáo….

Nhưng khi đã “quen” với SMAP rồi, coi nhiều show rồi thì mới nhận ra KimuTaku chỉ là một phần của sự tuyệt vời mang tên Kimura Takuya :p Ở Kimura, các tính cách hòa hợp và cân bằng một cách đáng kinh ngạc: rất cool nhưng cũng cực kỳ dễ thương, hay cà khịa, thích bắt nạt người ta nhưng lại rất gần gũi và thân thiện. Anh nói nhiều nhưng sâu sắc, biết quan tâm, rất nghiêm túc, có một chút bướng bỉnh, nổi loạn nhưng lại nguyên tắc và cổ điển. Đôi khi thấy anh quá hoàn hảo đến hư ảo và không thật, nhưng đôi lúc thấy anh rất bình dị và con người.

Mình hay đọc người ta (fan lẫn non-fan) viết về SMAP, tất nhiên là có cả anh :p Có người nói Kimura như một ông vua không ngai của showbiz Nhật, sức hấp dẫn của anh lớn đến độ anh không cần làm gì chỉ cần ngồi đó đọc từ điển thôi rating cũng đã cao chót vót.

Có người lại nói sức hấp dẫn của Kimura không “chèn ép” người khác, mà tự bản thân sức hấp dẫn đó tạo cho anh một nét rất riêng, không lẫn vào đâu được, dù muốn dù không bạn vẫn chú ý đến anh. Dĩ nhiên sự chú ý đó đôi khi cũng là từ anti-fan (mình nghĩ lượng anti-fan của anh chắc chẳng kém gì lượng fan vì có năm anh cùng lúc đứng đầu cả 2 bảng xếp hạng: “Người đàn ông được yêu thích nhất của năm” và cả “Người đàn ông bị ghét nhất của năm”) Có một bạn non-fan từng viết: “Khi Kimura cười, người ta nói anh giả tạo, lúc anh không cười, người ta nói anh phá không khí; lúc anh đùa giỡn, người ta nói anh tìm cách thu hút sự chú ý; lúc anh nghiêm nghị, người ta lại nói anh tỏ thái độ tự cao. Đó là điều tuyệt vời về Kimura” – dù làm bất kỳ điều gì, anh cũng là tâm điểm của sự chú ý (cái này đọc trên blog của một bạn, bạn dẫn lại câu nhận xét của một bạn Nhật lúc xảy ra vụ tranh cãi giữa fan SMAP và fan "nhóm kia" về chương trình MS đợt rồi)

Nhưng nhớ nhất là câu nói này: “Rất khó làm Kimura Takuya – lúc nào cũng được đánh giá quá cao, nhưng cũng luôn bị đánh giá quá thấp.”

“Được đánh giá quá cao” đồng nghĩa với sự kỳ vọng cũng cao. Những người từng hợp tác với anh, các staff cũng thừa nhận vì lúc nào anh cũng làm tốt hơn mong đợi nên rất tự nhiên mọi người đều nâng cao sự kỳ vọng với anh. Công chúng cũng vậy. Họ lúc nào kỳ vọng anh làm nên thành công, mà thành công so với chuẩn mực Kimura Takuya chứ không phải của những người khác. Vì vậy, khi anh làm gì đó không như họ kỳ vọng thì ngay lập tức họ sẽ phê phán anh, giới truyền thông cũng lợi dụng cơ hội đó để vùi dập anh vì không có gì thu hút công chúng bằng “sự thất bại” của Kimura Takuya – người vốn nổi tiếng làm nên hiện tượng và gần như là hoàn hảo. Họ cố tình “quên” đi một điều là “sự thất bại” đó cũng là dựa trên chuẩn mực của Kimura Takuya, và nếu so với người khác thì đó vẫn là “thành công.”

“Luôn bị đánh giá quá thấp” là bởi mọi người cứ mặc nhiên coi những điều anh làm được là bình thường, là hiển nhiên phải vậy. Chứ chẳng ai nhớ rằng anh, cũng giống như bao người khác, phải làm việc cật lực, cũng phải học từng lời thoại, luyện tập hết mình cho công việc.

Nhưng bản thân Kimura thì không nghĩ vậy. Anh nói nếu nghĩ vậy thì anh sẽ không bao giờ tiếp tục được, nhưng anh xem đó là nguồn năng lượng để anh cố gắng nhiều hơn. Đối với mình, đó cũng là sự tuyệt vời của Kimura. Đủ bản lĩnh để phớt lờ những áp lực, nhưng cũng đủ can đảm, gan góc để biến áp lực thành năng lượng cho bản thân để tiếp tục đi tới.

Nói nhiều, nói dai vậy chỉ để “tỉ tê” “tâm tình” nhân ngày SN anh thôi á :p

--------------------------------------------

SN anh, lót tót đi dịch một bài anh nói về Kimura Takuya trong Kaihouku xD

Myojo tháng 11, 1996

Kimura Takuya

Photobucket

Với tôi, “Kimura Takuya” không chỉ là tên mà còn là sự tồn tại của tôi. Nếu cơ thể tôi chia thành bốn phần, thì Ki () là đầu, Mura ()” sẽ là nửa thân trên còn Taku ()” là hông và ya () là chân…Nếu bạn chạm vào nó, chắc chắn tôi sẽ thấy sượng đó.

Để Kimura Takuya là Kimura Takuya, thì có những điều không thể thiếu, dù bất cứ giá nào. Trước hết là sự nghiêm túc. Trong công việc, khi rảnh rỗi, lúc riêng tư hay cả khi làm những điều ngớ ngẩn. Khi lướt sóng, tôi không còn khái niệm về thời gian. Tương tự cũng như khi tôi câu cá. Ngay cả khi không thu được gì, tôi vẫn làm những việc đó trong khi vui vẻ “một cách nghiêm túc”. Dĩ nhiên, ngay cả lúc đóng phim, ca hát, trên các chương trình TV, trong tất cả mọi thứ, tôi đều thực hiện một cách nghiêm túc.

Tiếp theo là “cái trán nhăn.” Khi tôi thật sự tập trung vào cái gì đó, có vẻ như trán tôi sẽ nhăn lại. Nó xảy ra khi tôi nhìn cái gì đó, nghe cái gì đó hay sờ cái gì đó. Có vẻ như cái trán nhăn đó là tín hiệu cho biết tôi đang tập trung. Nhưng người ta thường hiểu lầm nó. Họ hỏi: “Anh đang giận à?”

Kimura Takuya là tên do cha mẹ tôi đặt và tôi luôn được gọi như thế từ khi sinh ra, còn KimuTaku thì không. Vào thời điểm nào đó nó tự nhiên xuất hiện và lan ra xung quanh mà không hề theo ước muốn của tôi. Lúc đầu tôi thấy lúng túng, nhưng bây giờ tôi đã quen với việc bị gọi là “KimuTaku”. Nói cho bạn biết, tôi thật sự thừa nhận sự tồn tại của nó đó. Khi tôi ra ngoài ăn, nếu có 100 người thì 97 người sẽ nói: “A! KimuTaku kìa!” Ở hậu trường, ngay cả khi tên Kimura Takuya được viết trên cửa, người ta đi ngang qua vẫn nói: “KimuTaku à!” Có một trò chơi trong đó bạn gọi từ tiếng Anh từ các chữ kanji. Như khi bạn viết “shitto (嫉妬)”người chơi phải đọc thành “jealousy”. Trường hợp của tôi cũng giống vậy.

Hình như KimuTaku là cái gì đó mang tính đại chúng. Tôi không bao giờ quên được một chuyện. Cách đây vài năm, khi phóng viên của một tạp chí tuần chụp hình những người đang đứng xung quanh tôi, tôi đến gặp anh ta và nói: “Anh dừng lại đi!” Người đó nghiêm túc nói: “Kimura-san là người của công chúng nên chúng tôi có quyền biết [những người bên cạnh anh]” Lúc đó tôi nghĩ “À…vậy sao..” nhưng dĩ nhiên là tôi không thể đồng ý với câu nói đó.

Có lẽ KimuTaku là cái gì đó người ta có thể ra vào thoải mái. Nó không phải là tòa nhà, nó là cái gì đó tương tự như một công viên ngoài trời, mở rộng cửa chào đón mọi người. Trong “công viên KimuTaku” đó, người ta có thể chơi và tưởng tượng nhiều thứ mà không cần sự cho phép. Với những người không có hứng thú, họ sẽ bỏ qua. Có vẻ như nó cũng là điều gì đó mà bản thân Kimura Takuya tôi cũng thích chơi đùa. Đôi khi rất vui, nhưng không phải lúc nào cũng vậy…

Trên chương trình radio của mình, tôi từng tự giới thiệu “Xin chào, mọi người! Đây là DJ KimuTaku!!” Lúc đó 70% là tôi đang cười nhạo KimuTaku, vì tôi luôn nghĩ KimuTaku ở cấp độ thấp hơn Kimura Takuya. Nếu Kimura Takuya chạy ào ào trên xe tải thì KimuTaku chạy theo phía sau.

Ở nơi làm việc, Kimura Takuya chăm sóc cho tôi. Tôi cảm thấy nhìn bản thân mình một cách khách quan, như qua con mắt của nhà sản xuất, là điều quan trọng. Nếu tôi không hiểu việc tôi đang khiến mình đang làm, tôi sẽ không thể chịu trách nhiệm về nó và đó là cũng thái độ không tôn trọng những người xung quanh. Có những lúc người ta chuẩn bị công việc cho tôi và tôi chỉ cần tham gia vào đó. Nhưng bây giờ tôi là người chuẩn bị công việc đó. Khi quay SMAPxSMAP, tôi là người của SMAPxSMAP. Khi được phỏng vấn, tôi cũng là người của tạp chí đó. Tôi luôn ở phía nhóm chế tác.

Vì đã từng đến nhiều nơi làm việc nên khi thấy mọi người làm việc chăm chỉ, tôi lại nghĩ: “Tuyệt thật…” Do đó, tuy đang sống là Kimura Takuya, nhưng nếu có thể chọn được sinh ra lần nữa, tôi sẽ không chọn làm Kimura Takuya nữa. Chỉ một lần là đủ. Không có phần hai. Nếu không nghĩ như vậy, tôi sẽ không thể nào đi tới, đúng không?


3 comments:

  1. "Happy birthay, my dear Captain". Huhu, tại xao chị lại chọn 1 cái tựa đề dễ thương như zị chứ. Dịch ra tiếng Việt xẽ là, chúc mừng sinh nhật nhé, Captain thương mến của tui ơi. Ảnh cũng là My dear Captain của em chứ bộ ^^

    Em thích cách chị (và những fan kì cựu khác) viết về idol của mình. Đầy đủ, tình cảm. Mỗi lần đọc là mỗi lần mở ra 1 chân trời mới :).

    Thôi, nói dài dóng chớ chị cho em copy bài này (và 1 số bài khác về blog em nhen, em sẽ dẫn link đàng hoàng ^^) :x :x :x

    ReplyDelete
  2. @Kaze: :p ko phải chị chọn cái tựa đề dễ thương, mà do em dịch dễ thương thôi :p dzị chắc sửa thành our dear Captain nha :)) ai cũng giành giật anh hết, sao anh chịu nổi :))

    ReplyDelete
  3. Mình mê cái blog này (lâu) rồi xD
    em không thèm xin bài chị về đâu >:)
    mai mốt qua đợt bận này em sẽ đi viết mấy bài lăn xe quẳng cáo cho mí bài dễ thương bên blog của cái chị dễ thương này xDDDDDDDDD

    ReplyDelete