(a) Mình...Hôm nay mình nghe Ru (aka Rurutia, aka tình yêu bé nhỏ lớn nhất của mình đó
) Không biết nên vui hay buồn
Mình yêu nhạc của Ru nhưng không phải nghe từ ngày này qua ngày khác, thường khoảng một hai tháng mình sẽ nghe lại và nghe liên tục trong khoảng một tuần
Thường mình nghe nhạc của Ru vào lúc mình đang bị uể oải, không có sức sống, không có động lực nhất
Sẵn sàng cáu giận với tất cả mọi người xung quanh T__T Mấy hôm nay mình cáu với mấy em SV thực tập, mình cáu với sếp
, mình cáu với cả mấy anh đồng nghiệp T__T Sorry tất cả mọi người
Hohoemi Maria - ai đang bị depressed không nên nghe bài này
(b) SMAP...
Hôm nay là ngày phải đi làm mà mình lại làm một chuyện cực kỳ rảnh: ngồi xem tất cả các report của Smappies được gặp SMAP ở Singapore ^^ Vừa đọc vừa tủm tỉm cười vì Smappies miêu tả thật cụ thể và đầy hình ảnh, màu sắc. Cảm nhận được sự điên cuồng, dễ thương, quan tâm và tôn trọng. Hình dung ra được Goro-chan đẹp trai đến cỡ nào xD còn Kimura thì cool, quyến rũ và dễ thương ra sao Chỉ tiếc là các bạn không được gặp Nakai, Tsu với Shingo nhiều nên không có report cho mình coi ^^
Tưởng tượng: nếu mình được có cơ hội lẽo đẽo đi theo TakuGoro trong một tiếng rưỡi đồng hồ shopping, thì mình sẽ sao ta --- chắc chắn tối về hok dám ngủ luôn vì ngủ dậy sẽ nhận ra đó chỉ là giấc mơ
Tưởng tượng: nếu Kimura và Goro-chan ở cách mình 10-15 cm, mình thở nổi không ta --- ngất chắc luôn Liệu sẽ gọi tên mấy anh xong rồi cúi đầu chào như cái bạn dễ thương kia hok --- mình sẽ nín re, hok dám nói gì, hok dám thở mạnh, hok dám nhìn thẳng
Tưởng tượng: nếu được gặp Kimura mà không có bảo vệ xung quanh, rồi được anh cho chữ ký, được nói một câu: "Daisuki desu!", rồi ngước nhìn mình bằng cặp mắt phóng điện xẹt xẹt như bạn kia, thì liệu mình còn đứng đó như một người bình thường không --- không, mình sẽ đơ như khúc gỗ
Nói chung là tưởng tượng nhiều thứ lắm Chỉ có một thứ không dám tưởng tượng, là mình sẽ gặp SMAP khi đến Nhật, nhưng mỗi ngày cầu nguyện chắc cũng không tổn thương ai đâu he ^^ Cầu nguyện, cầu nguyện
Trong đợt đi stalk vừa rồi mình lụm được nhiều hay lắm nhe, thấy Smappies dễ thương quá trời luôn hà Thích nhất là hai câu này trên Twitter vào đêm SMAP ở Singapore
Một Smappy ở Singapore viết: "Đêm nay mình được hít thở chung bầu không khí với SMAP!!"
Một Smappy ở Nhật viết: "Đêm nay SMAP không có ở Nhật rồi ha~"
Có 2 Smappies ở Việt Nam ngồi chat với nhau:
A: "Bên Nhật, bên Sing, thấy bên nào cũng dễ thương hết."
B: "Nhưng dòm lại thấy bên VN là đáng thương nhất, kinh dị nhất, và bi kịch nhất (vì không có SMAP)"
(c) Mình...
Mọi người xung quanh hay hỏi mình sao mê phim Nhật vậy, sao mê nhạc Nhật vậy. Những lúc như vậy mình chỉ biết nói: "Hay mà ", còn không thì nói: "Kệ em " lúc ai đó hỏi làm gì mà mê đắm đuối ^^
Nói thiệt, mình trả lời hai câu đó chỉ vì mình không biết giải thích ra sao cho một người chưa từng xem phim Nhật để họ có thể hiểu những gì mình đang nói Nghe vậy, biết đâu người ta sẽ nói: "Giải thích đi! Từ từ thôi, họ cũng hiểu mà! Chưa thử sao biết không được!" Không phải mình không muốn thử, nhưng chả lẽ đi nói với người ta là:
Mình yêu cái bầu trời trong xanh, cao thật cao, thật khoáng đãng trong phim Nhật lắm lắm. Con người đứng dưới bầu trời ấy thật nhỏ bé, nhưng tùy theo hoàn cảnh, tùy theo mạch phim mà đôi lúc nó tượng trưng cho một tương lai đầy hi vọng phía trước, khuyến khích họ nỗ lực đi tới. Nhưng đôi lúc lại cho cảm giác: "Ừ, không cần lúc nào cũng phải cố gắng đâu, thả lỏng một chút, thế giới này rộng lớn lắm, sẽ còn có rất nhiều người xung quanh sẵn sàng đưa tay ra nắm lấy khi mình cần sự giúp đỡ mà."
Mình yêu những mối quan hệ giữa người và người, cách xử lý tình huống trong phim Nhật. Nhẹ nhàng mà tinh tế lắm. Đặc biệt là cách xử lý những hiểu lầm. Trong hầu hết những phim mình đã coi, khi hai người hiểu lầm nhau thì sự hiểu lầm đó không phải được giải quyết bằng cách cho người thứ ba đứng ra nói tất tần tật, mà nó được giải quyết từ sự tin tưởng nhau trước. Luôn có một vật, hay sự cố nho nhỏ nhắc nhở hai người rằng họ đã từng tin tưởng nhau thế nào trước khi hiểu lầm được sáng tỏ. Đôi khi những hiểu lầm còn không được giải quyết luôn vì hai người cứ đi tới, tự nhận ra sự thật từ trong lòng họ, và rất tự nhiên những hiểu lầm đó không còn là cái gì lớn lao, đáng để nhắc tới nữa.
Mình yêu cách các đạo diễn Nhật khắc họa cuộc sống: không tô hồng cũng không bôi đen. Nhưng luôn cho thấy rằng cuộc sống này vẫn còn những điều rất đẹp, rất tuyệt vời
Vậy đó, đại khái là mình yêu phim Nhật vì những lý do đó, nhưng vì mình không xem nhiều nên đừng nói là mình mê T__T Những điều đó rất trừu tượng, sao có thể nói thành lời được chớ. Thiệt là bi kịch